Đêm Trăng Trên Vịnh Hạ Long
Viết tặng Trần Bích Thủy và Vũ Đình Long nhớ lần đi chơi trên Vịnh Hạ Long
Em là nước, là mây trời biển lớn
Là nắng chiều trên sóng gợn hình mây
Thuyền ra vịnh chở hai ta đi mãi
Gió tung buồm theo hướng mắt xa xôi
Mênh mông quá như tình em vô tận
Xa bến bờ, em hỡi! ta về đâu?
Làn tóc xõa che ấm chiều sương lạnh
Đôi môi hồng em khẽ nói: yêu thôi!
Giữa trời nước dưới mây, trên sóng
Vui hôm nay đâu cần biết ngày mai
Giữa trùng dương mọc lên trăm đảo nhỏ
Giữa đời anh, em đã đến không hay
Chim hải âu bay ngày đêm mỏi cánh
Anh giang hồ về quị gối bên em
Tay tha thiết vuốt trôi đời mệt nhọc
Nụ cười tươi như cánh cửa nhà quen
Em là nước từ rừng cao triền núi
Mát lòng anh ngụp lặng đáy sông sâu
Chảy ra biển mặn trôi giòng nước mắt
Như giọt tình ta chia sớt cho nhau
Vịnh Hạ Long dưới nắng chiều rơi rớt
Đỉnh núi cao che khuất bóng hoàng hôn
Em ru nhẹ: chờ trăng lên đánh thức
Biển trùng trùng, sao hôm mọc chênh vênh
Thuyền đi lạc giữa trăm ngàn đảo nhỏ
Đêm về khuya trăng sáng rọi biển đen
Thuyền ơi thuyền đưa ta về Cẩm Phả
Quê em nghèo nhưng tình em mông mênh
Nguyên Lương
Quảng Ninh, thu 93