"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

 

...Và Khuya Xa!  

 

Bất ngờ, một giọt sương rơi

Khuya xa, nhớ nét môi cười ngày thơ.

 

Gối đêm, đếm chữ mà mơ,

Gối tình chẻ sợi tóc tơ khóc người.

Trăng lồng nhẫn cỏ mồ côi,

Nguyệt tà nửa mảnh bồi hồi hợp tan.

 

Dùng dằng, đi… ở… mênh mang,

Nghe trong dư ảnh bàng hoàng kiếp hoa.

Cây đời mỏng mảnh ấy mà,

Cũng là duyên phận, cũng là đa mang.

 

Mai rồi cát bụi thênh thang,

Gởi miên du lại trần gian tự tình!

 

Tương Giang