"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **


         

   Bài Thơ Tặng Chị Ở Đà Nẵng


            Gửi chị Lê Thị Ái Niệm

 

            Đứa lang bạt mà giờ đây tóc trắng

            Phiêu linh về Đà Nẵng một đêm xanh

            Gặp lại chị- người xưa, nay tri kỷ

            Ngở như mơ ! Ngơ ngác hương Quỳnh …

 

            Đêm phả lạnh xuống đêm trần thế

            Chị đắp mền cho đứa chiêm bao

            Nhỏ nhít đâu! Hỡi người tri kỷ

            Em thắp đèn mơ mộng nữa rồi sao?

 

            Xa xứ bao nhiêu năm rồi chị nhỉ

            Mà ngày về vẫn nhớ tuổi mười lăm?

            Chị cột tóc đuôi gà  bên bờ giếng

            Chờ người tình mỏi mắt đăm đăm!

 

            Đăm đăm suốt một đời trầm quế

            Chị không lấy chồng-nhặt nhạnh cô đơn

            Đắp cho cao núi sầu trong mắt

            Và biển buồn len lén trong tim…

 

            Gặp lại chị-Em vẫn còn thảng thốt 

            Đà Nẵng ơi! Hồi niệm chưa phai màu

            Nơi bờ giếng một đêm trăng ngày cũ

            Chị chờ ai đau đáu thuở yêu đầu?

 

           Trần Dzạ Lữ