"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Buồn

Vừa mới thức giấc đã thấy buồn,
Ðã quay quắt nhớ, tưởng người thương.
Chim bên song cửa thắc mắc hỏi:
-Người mình tưởng nhớ nhớ mình không?

Bao đêm thao thức bởi vì ai,
Vì ai vóc hạc đã hao gầy,
Vì ai tâm tư sầu muôn lối.
Người dù biết vẫn hững hờ thôi!

Gió thì thầm: - Đừng có thèm sầu,
Cần gì tưởng nhớ đến ai đâu,
Mây đi mây đến muôn ngàn hướng,
Bận lòng chi để cho lòng đau?

Ðã biết rằng người vốn hững hờ,
Sao còn lưu luyến với mộng mơ?
Không đem thư tình ra thiêu đốt?
Chặt đứt tơ tình, hết ngẩn ngơ!

-Thư tình đốt hết vẫn còn in,
Hình bóng ai kia trong đáy tim.
Tơ tình tự mình từng đan kết,
Hoài công càng vướng càng đau thêm!

Tình ơi! Tình hãy bước đi mau!
Rũ luôn hình bóng của ngày nào.
Cho ta sống lại bình yên cũ,
Không còn những ngày tháng khổ đau.

Ái Hoa