"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Chàng Gió Và Nàng Lan

Khóm lan nhìn nắng đong đưa,
Lá lan ẻo lả phất phơ uốn mình,
Hoa lan ngẫn mặt xinh xinh,
Khi chàng gió lượn trong vườn vẩn vơ.
Chị Khuyên đang đậu cành mơ,
Nghịch tinh đón gió, ỡm ờ thày lay:
-Chàng Gió hỡi, Hãy vào đây!
Nàng Lan đây có đôi lời hỏi thăm.
Gió hơi một chút ngỡ ngàng,
Nhìn Lan e ấp bên hàng dậu thưa.
Càng nhìn, càng ngắm, càng ưa,
Nụ hoa con gái nõn nà biết bao!
Gió bèn nhẹ bước chân vào,
Tay nâng niu lá, môi kề má hoa.
Nhìn Lan run rẩy thẹn thùa,
Nàng khiêu gợi nét, chàng ngơ ngẩn lòng.
Như vừa cạn chén rượu nồng,
Say sưa Gió đã choàng ôm lấy nàng.
-Khoan, khoan! Chàng chớ vội vàng,
Thân em liễu yếu, nhẹ nhàng chút thôi!
Xin chàng hãy tỏ một lời,
Yêu em chân thật mặc đời đổi thay.
Số kiếp em có bao ngày,
đều xin trao hết cho ai trọn tình.
Môi Lan mấp máy xinh xinh,
Lời Lan thỏ thẻ làm mình động tâm.
Gió liền cất tiếng thì thầm:
-Ta yêu nàng lắm, xin nàng chớ lo!
Từ nay dù nắng, dù mưa,
Hể còn nàng, thì còn ta với nàng.
Chị Khuyên lên giọng hát vang,
Ðong đưa theo Gió, nàng Lan vui mừng.
Nắng vàng cũng muốn vui chung,
Ngàn hoa nỡ rộ tưng bừng trời xuân.

Ái Hoa