"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Phố Núi

Salt Lake City phố chiều lãng đãng,
Mây trên cao và núi ở trên cao,
Người đông vui xuôi ngược sẽ về đâu?
Em lạc mất giữa giòng người xa lạ.

Đỉnh núi cao tuyết chưa tan trắng xóa,
Vách núi nghiêng bóng nắng chẳng soi vào,
Em ngẩn ngơ một thuở mãi tìm nhau,
Phố núi có anh bao giờ cũng đẹp.

Em đến đây dù anh không hò hẹn,
Phố núi đa tình, anh có biết không?
Núi trải lòng ra nối tiếp mênh mông,
Vô tình lắm riêng lòng anh khép lại.

Đi khắp phố dù anh không chờ đợi,
Núi theo em xa tít tắp bốn bề,
Sao anh không là núi rộng chở che?
Cũng có lúc tâm hồn em mỏi mệt.

Salt Lake City buổi chiều sắp hết,
Lạnh vai em khi phố đã lên đèn,
Những ánh đèn vàng kia lạ hay quen?
Đừng hiu hắt khi em về cuối phố.

Phố núi anh ơi, chiều nay trăn trở,
Gío cuối Đông làm ướt mái tóc mềm,
Núi quanh em còn anh ở xa em,
Tìm đâu thấy một người yêu phố núi??

Nguyễn Thị Thanh Dương
(Salt Lake City March, 2005)