"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 


Con Sẽ Về Thăm Bố

Tháng Mười năm ngoái con về thăm bố,
Trời Cali. rực rỡ nắng ấm vàng,
Vườn sau nhà, cây chanh hoa vẫn nở,
Cây chanh năm xưa bố đã vun trồng.

Và một thuở còn xa hơn thế nữa,
Bố đã vun trồng, nuôi dạy chúng con,
Nhưng bây giờ mỗi phương trời một đứa,
Chẳng như hoa chanh nở một góc vườn.

Vì cuộc sống nơi xứ người tất bật,
Như dòng xe trên đường phố ngược xuôi,
Đứa Cali., Canada, Texas ,
Đứa Seattle mưa gió ngậm ngùi.

Lũ chúng con không thể về thăm bố,
Thỉnh thoảng cuối tuần con chỉ gọi phone,
Con đã hiểu bố tuổi già ở Mỹ,
Vật chất dư thừa nhưng vẫn cô đơn.

Con cầu mong bố luôn luôn mạnh khoẻ,
Ra “Hội người già” đánh ván cờ vui,
Hay bố cặm cụi nơi khu vườn nhỏ,
Ngắm nụ hoa, cánh lá mới đâm chồi.

Con muốn được là cây chanh của bố,
Ở một góc vườn, nhìn bố vào ra,
Con muốn trời Cali. đừng chuyển gió,
Làm bố se mình, khi buổi chiều qua.

Con muốn được sống lại thời trẻ nhỏ,
Lũ chúng con,cùng cha mẹ một nhà,
Có bữa cơm chiều quây quần đông đủ,
Yên ấm nào bằng cha mẹ chở che?

Nhưng mà thôi, đó chỉ là giấc mộng,
Mỗi khi con mệt mỏi giữa cuộc đời,
Khi thức dậy vẫn vươn vai để sống,
Cuộc hành trình không ngừng nghỉ bố ơi!

Hẹn sang năm con lại về thăm bố,
Trời Cali vẫn rực rỡ nắng vàng,
Con sẽ hưởng những gì mình đang có,
Bánh xe đời không quay ngược thời gian.

Nguyễn Thị Thanh Dương