"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Thu

 

Thu đến chưa mà cây rừng trút lá

Gió hiu hiu nhè nhẹ lướt qua sông

Thoảng bên ta tiếng lá vàng xào xạc

Thật đúng rồi nàng thu đã ghé qua

 

Thu uyển chuyển thu mượt mà đắm đuối

Sương la đà gió diều dặt lời ru

Xa trên kia màn trời mờ hơi khói

Mây mỏng manh thanh thoát lở lửng trôi

 

Mưa lất phất màu thu nhoè mắt biếc

Trời se lạnh man mát trải triền miên

Cho thu đi còn nhớ để quay về

Lá lại rơi đón thu về thắm thiết

 

Rồi thu đi rồi đông về da diết

Mài mài là thời lượng trời đất ban

Kỳ diệu thay cây đến kỳ nẫy lộc

Biết cho chăng tạo hoá đã an bài

 

Chiêu Ánh