Em Về Mặc Áo Mồ Côi
* Để nhớ một người ta quá yêu.
Đan mây dệt áo mồ côi
chiều nay gió mặc qua đồi trầm tư
em đi về giữa phù hư
bỏ bình mộng vỡ lúc từ tạ nhau
xiêm y còn chửa kịp nhàu
khăn sô chửa kịp xé lau nỗi buồn
gò hoang hiu muộn chiều buông
áo mây em dệt lau khuôn mặt gầy
oOo
Tình côi mỏng mộng khôn khuây
trăm năm hằn một vết trầy trụa đau.
Duy Phạm