"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Thức Giấc Một Mình

1

Gió quần nát cả vần thơ

Dấu chân hoang bụi vật vờ mà đau

Soi gương nét mặt đã nhàu

Tâm tư vẫn trắng tuyền màu yêu xưa!

2

Quàng vai với nắng mênh mang

Một mình đi với những trang thơ gầy

Nghe trong dáng hạ cuồng say

Cháy lên miền nhớ khói đầy bóng em!

3

Nắng treo núi núi treo mây

Thênh thang thi tứ bóng gầy rong chơi

Hồn xanh xanh tận chân trời

Tiếng chuông vọng động mấy lời huyền nhiên!

4

Nắng treo trên nhánh hoàng hoa

Từng câu thơ rụng hiên nhà tháng giêng

Em về hắt bóng thuyền quyên

Mùa xuân gom lại trăm miền thương yêu!

5

Nửa khuya thức giấc một mình

Nghe mưa tình tự dỗ tình với mưa

Lạnh ngâm mềm nỗi buồn thừa

Nỗi đau Đông bắc có vừa lòng nhau?

Nguyên Tiêu