"Biết lỗi, không khó; đổi lỗi mới khó. Nói điều thiện không khó, làm điều thiện mới khó." ** Hà Phủ - triều Lê Nhân Tôn **

 

Quê Mẹ Xa Vời

 

Cuối năm rồi trời bỗng dưng trở lạnh

Lạnh ngoài trời và lạnh cả trong tâm

Bấy nhiêu năm chôn mơ ước âm thầm

Cố quên đi quê hương xa dịu vợi

 

Ngày xưa ấy thơ ngây màu áo trắng

Tuổi học trò không một thoáng âu lo

Nàng e lệ núp sau hàng phượng đỏ

Dấu trong tay hoa tím ép trong thơ

 

Rồi khói lửa một chiều xưa tang tóc

Vỏ đạn đồng thay xác pháo ngoài hiên

Nàng mang theo giòng lệ buồn vĩnh biệt

Quê mẹ hiền đành bỏ lại đàng sau

 

Tháng ngày qua một mình trong bóng tối

Nén thương đau nàng dệt mộng xây mơ

Đời trôi dạt nàng khắc khoải đợi chờ

Xong duyên nợ rồi tìm về quê cũ

 

Suốt một đời vai chùng theo bổn phận

Nợ hết rồi duyên cũng đã phôi pha

Hoa tím buồn qua hàng lệ nhạt nhòa

Còn đâu nữa thời mộng mơ thuở trước

 

Nàng miệt mài với nổi buồn câm lặng

Hơn nửa đời sống trong kiếp tha hương

Về nơi đâu lạc lỏng vạn dặm đường

Mây ngăn lối xa vời phương trời ấy

 

 

Dò dẫm bước nàng lần về chốn cũ

Tìm đâu ra hàng phượng đỏ ngày xưa

Máu nhuộm hồng trong lòng miền đất hứa

Bóng quê hương mờ mịt khói chiều bay

Thu-Lê