"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Rêu Phong

 

Chiều Huế buồn lang thang ngõ vắng

Đường nội thành rủ bóng hoàng cung

Tàn lọng xưa nhạt nhòa trong nắng

Hồ sen tàn chôn nét kiêu sa

 

Thi khách lạ dừng chân ngơ ngác

Đưa tay nâng giọt nắng bơ vơ

Nón bài thơ lạc vào dĩ vãng

Aó tím nào vang vọng tuổi thơ

 

Khách lặng nhìn thành rêu phong cũ

Tìm đâu ra một thuở vàng son

Hàng phượng gầy cúi đầu ủ rũ

Nghẹn ngào dâng vọng cỏi âm u

 

Công viên vắng nắng vàng lạc lõng

Tượng đá buồn ru giấc triền miên

Đợi chờ ai khách lạc lối về

Duyên kiếp trước buồn vương mắt biếc

 

Giòng Hương Giang hững hờ buông phận

Con đò chiều trôi giạt bến mơ

Dĩ vãng về trong cõi xa mờ

Thi khách đành âm thầm gạt lệ

 

Thu-Lê