Chuyện Về Hũ Dưa Món (Đón Tết)...
Trước khi lên xe em phơi cà-rốt-củ-cải-trắng
tan sở về em ghé chợ mua hành-kiệu-tươi
là dặn chừng tôi xế bợt vừa một nắng
nhớ phải đem vô đừng bỏ lâu ngoài cươi...
hiên trăng đang mần Thơ canh thời em dặn
chờ nắng chiểu phai là lật đật đem vô
hủ-dưa-món-em giòn thêm từ một nắng
Thơ-tình-tôi phơi nắng tới phơi khô!...
từ dạo sông hồ giạt dòng trôi tôi vẫn nhớ
hủ-dưa-món cứ đòi nhớ bánh Chưng bánh Tét
dù một nắng hay hai sương tôi vẫn cứ chờ
đem vô kịp cho em ủ mầm hương mùa Tết
cứ an tâm nghen đừng lo chi thêm mệt
hương hoa quê nhà cứ để đó tôi lo
khi nằng chiều quê xa ngoài cươi vàng bệt
hương quê nhà mình(tôi)tất bật đem vô...
ngọt-mặn-chua-cay bao năm gắn bó
chút nhờ cậy nhỏ nhoi này có thấm gì đâu
nghe em nói là phơi vừa nắng nhỏ
mới giòn tan giòn rụm miếng nương dâu...
tôi câu Thơ cũng có khác gì nhau
phơi nắng(thêm)mưa héo xàu thương hải
mấy mươi năm dang nắng hoài mới thấu
hủ-dưa-món tìm Thơ vực mùa Tết đừng phai...
em cứ an tâm tôi rất thuộc bài
dang nắng dầm mưa từng trang đời lưu lạc
phơi một nắng thôi để em còn tìm lại
hương Tết quê nhà nương chốn quê xa...
viết dưới hiên trăng
Trần Huy Sao