Vỹ Tuyến
Bắt đầu bằng rừng cây khô
Bằng tôi em – Cạn đáy sông hồ
Là lời nắng, lời mưa như thời tiết
Là dĩ vãng đành quên xanh màu biếc
Mắt ta nhìn lạc bóng hình nhau
…
Có đợi gì cây nẫy lộc mùa sau
Ôi giấc mơ duyên đã thay đầu thế kỷ
Tình đã chuyển dần sang lý
Giữa căn nhà –một vỹ tuyến chia đôi
Trái đất quay nghiêng trốn ánh mặt trời
Đêm càng tối lằn ranh kia càng rõ
…
Tôi không thề biến không thành có
Tay nhân gian không vẽ nổi thiên đường
Suốt cuộc đời không giữ lược kề gương
Chải tóc rối soi qua qua tình đã nhạt.
…
Có thể là người dưng –chưa thể khác
Cánh yêu thương xếp lại xót qua lòng
Khi giật mình nhìn lại khoảng không
Là chiều xuống, chiều rơi trên vai áo
…
Tội nghiệp nồi niêu cùng cơm cháo
Bỗng dưng - thiếu ấm một tay người
Tội nghiệp bao lần khung cửa khép
Khóa chốt hoài không giữ được niềm vui. .
Phan Thanh Cương