Bóng Xế Ngày Qua
Bóng mát sân đình tường vôi trắng
Trường làng ngợp nắng tuổi thơ xa
Con đường về ngoại qua truông vắng
Hái trái chim chim đỏ làm quà
Tuổi thơ dấu mặt trong tay ngủ
Chập chờn nghe đạn bom chiến tranh
Ngoại gìà héo hắc sầu đôi mắt
Con lớn lên theo mưa gió quê mình
Mặt trời ngã đầu qua triền núi
Bóng ngoại xế chiều buồn miên man
Ôm cháu vào lòng rơi nước mắt
Mai mốt con đi bỏ xóm làng
Truông vắng một đêm tan nát đất
Trường làng một đêm lệch mái che
Con đi vai nặng thêm thù hận
Ngoại gom tan tác chất sau hè
Ngoại gom từng mảnh gian nhà cũ
Dọn mộ cho người chờ ngày đi
Con vẹt đôi chân đường mấy ngả
Một ngả về hòm phủ quốc kỳ
Quê hương đã mất con chưa chết
Cả nước vùi chôn mồ đất khô
Ngủ mơ gối ấp vòng tay ngoại
Vòng tay như vồng đất đợi chờ
Đã sống trên quê ngày tuổi dại
Ngọt mềm môi trẻ trái chim chim
Trường cũ sân đình nay thiếu nắng
Tường vôi rêu phủ kín im lìm
Nguyên Lương
Tháng 4, 88