Khi Triều Lên
Khi trăng gọi thủy triều lên phơi phới
Mặt biển cao vồng, con sóng cũng cao hơn
Những giòng sông nhỏ bé hóa mênh mông
Ai có thể ngủ yên trong góc đời chật hẹp
Dù vẫn biết trong dòng đời tấp nập
Nhịp sống ồn ào tất bật cuốn ta theo
Ta thường mong đến bến nghỉ buông neo
Tìm lấy nỗi êm đềm trong một lúc
Là con người, ai không cần hạnh phúc
Là những ngọt ngào êm dịu phủ lên môi
Ta chỉ cần hưởng một chút, thế thôi
Vì vượt sóng và đấu tranh mới là nguồn hạnh phúc
Sâu trong ta con tim ngang tàng thôi thúc
Tiếng tương lai thúc giục gọi đi lên
Lớp lớp sóng dồn, cuồn cuộn thủy triều lên
Ta đâu thể ngủ yên trong góc đời chật hẹp
Kiền Đức
(Một hôm rằm)