"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Thơ Cho Mưa Về

Buồn ta, mưa vốn đã nhiều,
Đời buông theo với bao điều nổi trôi
Lửng lơ từng hạt xa vời
Rồi rơi hiu hắt bời bời trớ trêu.

Buồn em, lạnh giọt thương yêu
Ứơt nhòe dĩ vãng mưa liều lĩnh xưa.
Trót mang theo kiếp buồn thừa
Đành ôm câm lặng cho vừa hoàng hôn.

Buồn cuộc đời vốn tha hương
Mưa trên đất khách, mưa vương lụy phiền
Ngửa bàn tay hứng giọt hiền
Chợt nghe thánh thót niềm riêng tràn về!

Tương Giang