"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Mùa Tình Xưa Ghé Lại

gởi xóm đình Đa Cát

 

bao giờ về lại đình Đa Cát

nhìn rêu phong trải nắng dầm mưa

những đêm Trăng sáng sầu man mác

mơ hồ nghe vọng tiếng người xưa…

 

trầm hương khói quyện còn vương lại

trống rộn chuông khua buổi hội hè

tôi trải lòng thương thời thơ dại

lời Thơ níu lại cảnh trời quê

 

em với tôi người đình Đa Cát

cùng chia khói bếp chiều nương mây

miếng khô cá mặn lùa cơm lạt

miếng đói no cho qua tháng ngày

 

em lớn lên giữa đời đạm bạc

Xóm quê nghèo bữa đói bữa no

tôi lớn lên nhói đời cơm lạt

bỏ Xóm quê giạt bước giang hồ

 

xa lâu lắm buồn theo lâu lắm

buổi trở về ngó lại em tôi

miếng cá khô cho nồi cơm mặn

thời gian qua em trở mặn mòi

 

từ đó hai mình chung duyên nợ

nồi cơm xưa ghé chuyện chúng mình

miếng cá khô mặn lòng không nở

cũng nhả mùi cho dịu ái tình

 

lâu lắm rồi mặn lạt em ơi

giờ hai đứa tới miền xa lạ

ngoái nhìn lại nồi cơm chín tới

miếng cá khô giờ đã trùng xa

 

Xóm quê xưa một thời để nhớ

một thời tôi ghé với tình em

hương thời gian muôn trùng cách trở

vẫn nao lòng thương lại Xóm quê…

 
Trần Huy Sao