"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Về Đất Phật

Về Đất Phật khó khăn muôn nỗi,
Hỏi Thế gian được mấy người đi?
Vì tham giận sân si đầy rẫy,
Thêm nhân tình, thế thái đang đê.
Hồng trần cõi tạm, bến mê,
Mà người xuôi ngược biết về bến mô?

Rồi mặc cho sóng xô, gió đuổi,
Để con thuyền ái ố mãi trôi.
Hỷ bao nả? chỉ đầy trời 'Nộ'
Nên kiếp đời, kiếp khổ mà thôi.
Thế gian đứt ruột bao người?
Cũng là cõi tạm dập vùi ngả nghiêng.

Đường khó đi, ngả nghiêng gai góc,
Sóng bộn bề, lớp trước lớp sau.
Người thì cũng vàng thau lẫn lộn,
Lưỡi cũng thành gai nhọn hơn đinh.
Gia đình, xã hôi, chung quanh.
như bao chỉ rối gỡ xong mối nào?

Không về được mắt hoài dư lệ.
Dưới Đài sen Tam thế nguyện lòng
Thương mọi người, thương thân như thể,
Lấy Đức nhân, ăn ở đãi người.
Nhân tình dù bạc như vôi.
Lòng ta vẫn có Gương Ngài Thế Tôn.

Để đem soi khi buồn lúc hận,
Mà an lòng, thủ phận vượt qua.
Dù Đất Phật ngàn xa diệu vợi,
Có Nghĩa nhân, ta sẽ tới gần,
Người người có Phật trong Tâm
Trần gian sẽ biến Thiên đường Bình an.

Phx. Hoài Hương