"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

  Cả Cha Lẫn Mẹ 

      

   Trên đường tìm tự-do, tầu của Mạnh bị cướp nơi vùng biển Thái-Lan. Nhiều người chết trong đó có vợ và 2 đứa con của anh. Mạnh bị thương nặng may được tầu tuần-tiễu cứu anh và đứa con út 5 tuổi. Sau đó, cha con anh được sang Mỹ.

   Hân - con anh - là đứa trẻ ngoan, học giỏi và có khiếu về viết văn. Một lần con anh được giải nhất về văn chương trong một cuộc thi. Bà giáo chúc mừng Mạnh và nói rằng bài của con anh tuy ngắn gọn nhưng là bài đặc-biệt nhất của các học trò bà trong nhiều năm qua.

   Câu chuyện viết về một đứa bé nhà nghèo tình-cờ biết được đêm đêm phòng của cha bị giảm nhiệt-độ đến giá lạnh trong khi phòng nó được tăng lên cho đủ ấm. Người cha thường thức giấc sang phòng đắp chăn cho con, đứng bên giường lặng-lẽ nhìn con ngủ. Đứa con nghẹn-ngào khóc thầm nhiều lần mà không muốn cho cha hay. Nó biết cha nó đi làm cực-nhọc mà lại ít tiền. Ông nghèo đến nỗi phải bỏ cà phê buổi sáng, tránh gặp bạn-bè chỉ vì nghĩ tới con. Nó tự hứa sẽ cố-gắng học để mai này trả được tiền sưởi cho cha.

   Bà giáo hỏi từ đâu có được cốt truyện như vậy. Hân cho bà biết đó là chuyện thật của gia-đình nó.

   Thời-gian trôi qua, Hân trở thành bác-sĩ y-khoa. Các bạn của Hân muốn tổ-chức một buổi đặc-biệt trong ngày lễ Mẹ. Họ thuê riêng một phòng lớn trong một nhà hàng sang-trọng. Hân rủ bố đi để chia vui cùng các bạn.

   Trong bữa tiệc, hết người này đến người khác đưa mẹ lên để cám ơn. Nhiều người rớm nước mắt vì những lời nói tốt đẹp của con mình.

   Khi mọi người xong hết, Hân thưa với bố:

   - Thưa bố, đến phiên mình lên có vài lời chia vui với họ.

   Hai bố con lên bục. Hân ca-ngợi sự tuyệt-vời, lòng kiên-nhẫn, sự hy-sinh của các bà mẹ là những người chung sức với các người cha nên con cái mới được như ngày hôm nay.

   Ngừng một chút, Hân tiếp:

   - Tôi may-mắn được săn-sóc như những người con khác. Buổi tối tôi được nghe kể chuyện, nửa đêm trời lạnh có người vào đắp chăn, được an-ủi khi thất-bại, được khuyến-khích khi thành-công. Bố tôi nghèo lắm nhưng tôi vẫn được dẫn đi coi các trận thể-thao…Thưa quý vị, đây là bố tôi.

   Hân im-lặng một vài giây rồi nghẹn-ngào tiếp:

   - Và ông … ông … cũng là mẹ …của tôi.

   Không kìm hãm được nữa, Hân ôm lấy bố khóc như một đứa trẻ.

   - Con … yêu ... bố!

   Mọi người đang ngồi đứng cả dậy. Tiếng vỗ tay thật lâu mới dứt…Qua làn nước mắt, Mạnh thấy những bà mẹ, những người cha từ các bàn tiến lên bắt tay anh.

 

Nguyễn Xuân Thiên-Tường