"Đem đại-nghĩa để thắng hung-tàn. Lấy chí-nhân mà thay cường-bạo." ** Bình Ngô Đại-Cáo **

Khu Vườn Bí Ẩn

Chú-thích của dịch-giả: Dịch theo bản phóng-tác của Devra Newberger Speregen

Phần II

CHƯƠNG 6: Chim Ức Đỏ Giúp Lần Nữa

   Mary nằm thao thức trên giường gần suốt nửa đêm. Thỉnh thoảng tay sờ vào cái chìa khóa dưới gối. Cô cứ nghi ngờ không biết nó có đúng là cái chìa để mở cánh cửa vào khu vườn bí mật đó không. Nếu là đúng thì cô chỉ còn phải tìm cánh cửa nữa mà thôi.
    Cuối cùng khi đã ngủ mê, cô mơ thấy mình đã tìm ra, đã dùng chìa khóa này để mở cánh cửa đó. Cô mơ thấy mình đang đùa chơi với Martha và Dickon. Vì đã được nghe kể quá nhiều chuyện ly kỳ về Dickon nên cô mơ hồ đã quen biết cậu ta từ lâu lắm rồi.
    Mary thức giấc sáng hôm sau khi Martha đang bưng khay điểm tâm vào cho cô. Trên cái khay ngoài tô cháo, chén trà và miếng bánh biscuit như thường lệ thì còn có thêm cái gì nữa đó. Một cái túi nhỏ để bên chén trà.
    Martha giục Mary:
    -Cô mở ra đi! Quà cho cô đó.
    Mary kêu lên:
    -Quà à!
    Mary rất ngạc nhiên khi Martha mua quà cho cô. Cô biết Martha nhà nghèo, phải chen chúc trong một căn nhà nhỏ xíu cùng với tất cả anh chị em của mình. Món quà hào phóng biết bao! Khi Martha hối thúc lần nữa thì Mary mới mở cái túi nhỏ, lôi ra một sợi dây mỏng mảnh mà cứng chắc, có tay cầm sọc xanh đỏ ở hai đầu. Cô tò mò nhìn nó, chưa bao giờ cô thấy một sợi dây như vậy.
    Martha giải thích:
    -Dây dùng để nhảy dây đấy.
    Chị ta chỉ cho Mary cách dùng. Chẳng bao lâu, Mary đã nhảy được trong trang viện. Cô nóng lòng chỉ muốn ra ngoài để nhảy cho đã. Mary lúng búng thốt ra câu "Cám ơn chị, Martha!" Cả đời cô chưa hề cám ơn ai bao giờ, nên ngượng ngùng với hai chữ ấy. Martha trả lời: "Không có gì." Chị ta mỉm cười, giao mũ áo cho Mary, rồi đưa Mary ra ngoài cho cô tha hồ thực tập.
    Không lâu sau, Mary đã rành rỏi như thể cô đã biết nhảy dây từ lâu rồi vậy. Cô nhảy qua các khu vườn, sáng tác ra những bài ca, vừa nhảy dây vừa vui vẻ hát ca. Cô ca cô nhảy đến khi mệt thở không ra hơi nữa mới chịu ngừng nghỉ.
    Mary ngồi nghỉ dọc bờ tường cao của khu vườn bị khóa kỹ mà không hay. Cô chăm chú dõi mắt theo chiều dài của bức tường, nghĩ thầm sao mà nó trông như dài mãi ra. Cô lượm dây đứng lên, nhất quyết nhảy dọc theo chiều dài của bức tường xa được chừng nào hay chừng nấy. May ra cô sẽ nhảy đến hết chiều dài của bức tường không chừng.
    Mary vừa mới nhảy đi được một chút thôi thì đã thấy cái gì đo đỏ hiện lên trên bầu trời. Chim Ức Đỏ của cô đó mà! Mary gọi chim: "Hôm qua bạn đã chỉ cho ta chiếc chìa khoá rồi, vậy hôm nay bạn chỉ cho ta cửa ở đâu được không?"
    Cô nghĩ rằng đó chỉ là một câu hỏi khùng để hỏi một con chim. Một con chim làm sao có thể hiểu được cô nói gì chứ. Nhưng lạ lùng làm sao, chim đã hót lên thật lớn như để trả lời câu hỏi của Mary rồi cất cánh bay đi. Mary theo nó thật nhanh, đôi khi quên cả nhảy dây. Khi vừa cảm thấy mệt thở không nổi nữa thì may thay chim đã ngừng bay, đậu lại trên đầu bức tường cao đó. Chim đưa mắt nhìn Mary chăm chăm.
    Mary nhìn kỹ bức tường ngay dưới nơi chim đậu. Nơi đây bị bao nhiêu lớp dây leo trường xuân mọc chằng chịt thật dày như thể chưa bao giờ được chăm sóc cắt tỉa. Nó dày đến nổi một cơn lốc mạnh chắc không làm nó lung lay nổi.
    Cúi xuống định lượm sợi dây để bỏ đi, bất ngờ cô thấy có một tia sáng bên dưới lớp dây leo. Nhanh như chớp Mary phóng tới bức tường, bắt đầu đẩy những nhánh trường xuân phủ quanh nơi đó. Cái gì đó không phải là đá gạch bên dưới lớp dây leo hiện ra. Mary cố vạch thêm lớp dây leo để nhìn cho rõ hơn. Cô thở mạnh, nhìn sững vật cô vừa phát hiện.
    -Một cánh cửa gỗ đây mà!
    Tim cô đập loạn xạ, hai tay run rẩy vì hồi hộp. Cố bình tĩnh, cô nhanh chóng gạt đám dây leo chung quanh cánh cửa. Con chim ca vang lúc xem Mary dọn đường đến bên cánh cửa gỗ. Nó hót líu lo khi Mary tìm được lỗ khóa của cánh cửa gỗ.
    Mary lục túi áo lôi chiếc chìa khóa cô tìm được hôm trước ra. Thở một hơi thật mạnh, cô tra chìa vào ổ khoá. Nó vừa khít! Cố hết sức, cô vặn chiếc chìa.
    Cô không tin được những gì đã xảy ra. Liếc dọc theo lối đi nhỏ, cho chắc chắn là không có ai đang đến, Mary thở một hơi thật mạnh, dựa thân mình nhỏ thó vào cánh cửa to nặng. Cô ráng hết sức đẩy cánh cửa. Chầm chậm, thật chậm, cánh cửa từ từ mở ra.
    Khi cửa mở rộng vừa đủ, cô lách mình vào, đóng cửa lại ngay. Đứng dựa cánh cửa nghỉ một chút cho lại sức, cô nhìn quanh với nỗi vui lạ kỳ. Tim cô nhảy đập còn nhanh hơn khi trước.
   Cô đang đứng bên trong khu vườn bí ẩn!

CHƯƠNG 7: Đi Vào Trong Vườn

   "Nó yên tĩnh làm sao" Mary lẩm bẩm khi đi sâu vào vườn. Nơi nào cũng thấy cây hoa hồng và trường xuân đan vào nhau thật dày. Mặt đất thì phủ đầy cỏ nâu mùa đông còn để lại cùng với những bụi hồng có vẻ chẳng còn sống nữa. Ở trong vườn còn có nhiều loại cây lớn nhỏ khác mà theo tưởng tượng của Mary, đã từng rất đẹp đẽ tốt tươi.
    "Ta là người đầu tiên trong khu vườn này trong mười năm qua!" Mary hào hứng kêu lên nho nhỏ. Cô thám hiểm khu vườn bí mật mới mẻ này. Cô bách bộ dưới những mái vòng cung bằng đá và đi qua những hóc hẻm xanh rêu. Cô nhìn thấy những luống đất xây đá chung quanh đã từng là những bồn hoa. Mary thấy rõ khu vườn đã từng một thời được hoa hồng tô điểm.
    Mary thầm nghĩ: "khu vườn lúc đó chắc là đẹp lắm!" Cô không biết nếu có ai chăm sóc đàng hoàng thì những bụi hoa hồng này có thể vẫn nở hoa được hay không. Cô chẳng biết gì về làm vườn. Cô quyết ý sẽ hỏi già Ben lúc nào gặp lại ông.
    Thấy có vài chấm xanh lơ nhô ra từ mặt đất, Mary đoán có cây gì đang muốn nhú lên mà không có chỗ. Cô chống tay ngồi thụp xuống, dùng một miếng gỗ đào xới xung quanh mỗi chấm xanh. Hễ thấy chấm xanh ở đâu là cô đào ở đấy.
    "Bây giờ chúng có chỗ để mọc rồi đó," Mary nói một mình, rồi đứng lên ngắm tác phẩm của mình. Cô cảm thấy mệt, lấy tay đầy đất cát chùi mồ hôi ở chân mày.
    "Ta sẽ làm thêm nữa. Ta sẽ trở lại mỗi ngày để làm việc hết sức mình."
    Mary đi hết chỗ này đến chỗ kia, đào xới và nhổ cỏ. Cô vui thích với công việc của mình đến nỗi không còn nhớ gì về thời gian. Khi mà cô nhớ ra thì đã gần đến giờ ăn trưa rồi.
    Trở lại trang viện, Mary xơi đến hai phần thịt. Martha rất hài lòng khi thấy Mary ăn uống khoẻ mạnh. Lần đầu khi mới đến Trang Viện Misselthwaite, cô ấy là một đứa trẻ gầy ốm, xanh xao. Bây giờ đôi má cô hồng hào và người thì đầy sức lực. Martha cũng để ý thấy rằng Mary đã trở thành thân thiện rất nhiều.
    Martha tán thưởng: "Trời ơi, cô đã thay đổi hẳn!"
    Mary cho Martha biết cô đã đào đất suốt buổi sáng. Dĩ nhiên là cô không nói cho chị ta biết cô đã đào đất ở đâu. Đó là một bí mật mà cô chưa sẵn sàng để chia sẻ. Cô chỉ cho Martha biết rằng cô đã tìm thấy một rẻo đất nhỏ và cô muốn trồng cây vậy thôi. Cô làm nũng với Martha:
    -Nhưng mà ta không biết gì về trồng trọt cả.
    Martha hào hứng nói:
    -Dickon biết! Nó biết hết về trồng trọt. Nó có thể làm cho một đóa hoa nở trên một bức tường gạch cơ đấy!
    Mary cười lớn. Martha nói tiếp:
    -Dickon có thể kiếm vài loại hạt giống cho cô trồng. Nó sẽ biết cần mua cái gì. Khi nó đến thăm, nó có thể giúp cô với cái vườn nhỏ của cô. Đừng lo!
    Mary không tin vào điều cô đã nghe. Cô ngạc nhiên hỏi lại:
    -Dickon sắp đến thăm sao? Ôi! Nếu thế thì hay quá! Ta rất thích gặp em trai của chị.
    Thế là quyết chắc rằng Dickon sẽ mua hạt giống cho khu vườn của Mary và cậu ta sẽ mang đến cho cô. Mary nhấp nhổm chờ đợi ngày Dickson đến.
    Mặt trời chiếu sáng khu vườn bí ẩn gần một tuần. Mary quyết định gọi nó là Khu Vườn Bí Ẩn. Cô thích có một điều bí mật, nhưng trên hết là cô thích cái cảm giác mà cô có mỗi khi một mình đi vào đó. Với những bức tường cao che kín, cô cảm thấy tự do làm bất cứ điều gì cô thích. Nó giống như là một nơi diệu kỳ mà cô chỉ đọc thấy được trong những truyện thần thoại.
    Suốt tuần đó, Mary có thấy Ben Weatherstafff vài lần và cô cố tình hỏi ông về trồng cây. Cô cho ông biết là cô có một cái vườn nhỏ của riêng cô và cô muốn trồng cây hoa hồng. Già Ben thoáng buồn một lúc, rồi nhỏ nhẹ nói:
    -Tôi từng một lần biết một thiếu phụ trẻ tuổi yêu thích hoa hồng.
    Mary hỏi:
    -Bây giờ bà ấy đâu rồi?
    Già Ben đáp:
    -Ở trên thiên đàng.
    Mary có cảm tưởng Già Ben đang nói về bà bác Craven. Cô hỏi:
    -Thế hoa hồng thì sao? Chúng có bị chết không? Hoa hồng có chết khi chúng bị bỏ lại một mình!
    Già Ben giải thích:
    -Chúng trở thành hoang dại. Phần nhiều sẽ chết đi, nhưng một ít vẫn sống còn.
    -Nhưng làm sao ông biết nó còn sống hay không? Mary hỏi. Hy vọng rằng Già Ben không trở thành quá đa nghi vì những câu cô hỏi dồn dập về hoa hồng.
    Ông đáp:
    -Hãy chờ đến mùa xuân, chờ đến khi ánh mặt trời rọi sáng, và mưa rơi trên cây hoa, rồi sẽ thấy. Nếu chúng còn sống, chúng sẽ trổ hoa.

CHƯƠNG 8: Gặp Dickon

   Một buổi sáng trời nắng, Mary nhảy dây về phía Khu Vườn Bí Ẩn, hăm hở muốn đào xới đất và nhổ cỏ cho tới giờ ăn trưa mới thôi. Ngay khi cô vừa vui vẻ nhảy dây được một lúc thì đã phải ngừng lại khi nghe một tiếng huýt gió kỳ dị phát ra từ một góc khuất gần đó.
    Mary vội trốn sau một thân cây, lặng lẽ tìm hiểu. Một cậu con trai đang ngồi tựa lưng vào một thân cây, đang thổi một ống tre. Cậu ta chừng mười hai tuổi, trông có vẻ khôi hài, với cái mũi vểnh lên và hai má đỏ au như hoa anh túc. Mary chưa hề thấy ai có cặp mắt xanh như vậy bao giờ.
     Cùng lúc, trên cành cái cây mà cậu con trai đang tựa lưng, một con sóc nhỏ đang lắng nghe. Dưới đất, chỉ cách cậu ta ít bước chân, có thêm hai con thỏ. Mary thấy như thể hai con thỏ cũng đang thưởng thức tiếng sáo của cậu ấy!
    -Đừng có động đậy! Tiếng động sẽ làm chúng sợ đó. Cậu con trai chợt lên tiếng nho nhỏ nhắc Mary.
    Mary đứng im. Cậu kia ngưng thổi sáo và chầm chậm đứng lên. Mary thấy thật kỳ lạ khi thấy mấy con thú nhởn nhơ như thường, không sợ hãi chút nào cả.
    Câu con trai mỉm cười với Mary và tự giới thiệu:
    -Tôi là Dickon. Và cô chắc là cô Mary.
    Chẳng biết sao, Mary đã biết đó là Dickon, ngay cả trước khi cậu ta cho cô biết tên. Còn ai nữa ngoài Dickon có thể hấp dẫn được lũ sóc và thỏ như thế chứ?
    Dickon giải thích cho Mary biết:
    -Tôi đứng dậy thật chậm, vì nếu mình chuyển động đột ngột, thì sẽ làm cho chúng sợ.
    Cậu thêm:
    -Cô phải đi đứng nhẹ nhàng và nói chuyện thật nhỏ khi thú vật đang ở quanh mình.
    Mary không khỏi hồi hộp. Dickon thật là dễ thương! Cậu ta nói chuyện với cô như thể đã quen biết cô nhiều năm rồi, như thể họ đã luôn từng là bạn bè của nhau.
    Mary rụt rè hỏi cậu ta:
    -Anh có mang theo hạt giống chứ?
    Dickon gật đầu, nói một cách vui vẻ:
    -Có. Tôi còn mang theo cả đồ làm vườn nữa.
    Rồi cậu ta chỉ cho Mary thấy những loại hạt khác nhau:
    -Đây là hạt giống cây anh túc (poppy), và đây là loài phi yến thảo (larkspur). Hoa anh túc là thứ hoa dễ thương nhất, cô sẽ thấy.
    Dickon đột ngột hướng cằm lên cao và nhìn chăm chăm trên trời. Mặt cậu ta sáng rỡ và toéc miệng cười rất vui. Cậu ta hỏi Mary:
    -Cô có nghe tiếng con chim đó không? Nó đang gọi cô đó.
    Đó là chim Ức Đỏ, và nó đang nói chuyện với cô! Nếu Dickon nói thế thì chắc là thật rồi. Cô tin điều đó, nhưng cũng hồi hộp hỏi lại:
    -Nó gọi ta thật à?
    Dickon cười vui, đáp:
    -Phải rồi. Nó nói: "Tôi đây nè!"
    Mary hỏi:
    -Anh hiểu tất cả những gì chim chóc nói hay sao?
    Dickon đáp:
    -Tôi nghĩ là tôi hiểu. Tôi cũng có thể nói chuyện với sóc, chồn và lũ ngựa tơ nữa.
    Dickon và Mary ngồi tán chuyện và vui cười hàng giờ. Sau khi đã qua những lần chuyện trò như vậy,
Mary cảm thấy rất dễ chịu khi ở bên cậu ấy. Cậu kể cho cô nghe về các loài chim và thú nơi bãi hoang cũng như các loại hoa, mùa xuân. Lần đầu tiên trong đời, Mary trông đợi mùa xuân đến.
    Mary quan sát thật kỹ khuôn mặt của Dickon. Chợt cô nắm hai tay vào nhau thật chặt, thở một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt to xanh của Dickon, rồi nghiêm trang hỏi cậu ta:
    -Dickon, anh có thể giữ bí mật không? Cô biết mình đang liều lĩnh, nhưng cũng cầm chắc là người bạn mới của cô có thể tin được.
    Dickon nhìn cô ngạc nhiên, nhưng môi nở nụ cười chân thành, đáp:
    -Tôi luôn giữ bí mật. Chắc rồi, tôi có thể giữ kín một chuyện bí mật.
    Không chần chờ, Mary tuôn ra liền:
    -Ta đã ăn cắp một cái vườn.
    Khi thấy Dickon nhìn cô một cách lạ lùng, Mary giải thích liền:
    -Vườn đó không phải của ta, nhưng không ai thích nó, không ai thèm đến đó, không ai chăm sóc cho nó. Có lẽ mọi thứ đã chết trong ấy rồi. Ta không biết được. Cô kể cho Dickon biết mọi chuyện. Rồi cô than:
    -Họ đang để cho nó chết dần mòn. Mà ta muốn cho nó sống. Nó là khu vườn của ta! Ta đã phát hiện ra nó! Chim Ức Đỏ đã giúp ta tìm ra nó.
    Dickon lập tức hỏi cô:
    -Nó ở đâu vậy?
    Mary nói:
    -Hãy theo ta rồi ta sẽ chỉ cho anh biết!
    Cô dẫn Dickon quay lại lối đi nhỏ dọc theo bức tường đến ngay chỗ có dây trường xuân đan dày kia. Khi họ đến nơi cánh cửa, mắt Dickon tròn xoe vì khích động. Mary lôi chiếc chìa khóa ra, nhìn kỹ chung quanh để bảo đảm không có ai thấy, rồi mở khoá cửa. Dẫn Dickon vào trong rồi, cô đóng cửa lại thật nhanh.
    Cô hãnh diện thốt:
    -Chính là nó đây. Nó là một khu vườn bí mật, và ta là kẻ độc nhất trên đời muốn cho nó sống!
    Dickon đứng sững sờ, đảo mắt nhìn quanh khu vườn, không khỏi cảm thấy lạ lùng. Cậu ta thì thào:
    -Thật giống như đang mơ. Không bao giờ ngờ là tôi sẽ thấy được nơi này!
    Mary thắc mắc:
    -Anh muốn nói anh đã biết về nó rồi?
    Dickon gật đầu:
    -Martha kể cho tôi nghe về nó và lý do vì sao không có ai vào trong này nữa. Tôi luôn thắc mắc muốn biết nó như thế nào!
    Tay chỉ vào những bụi hoa hồng, Mary hỏi với vẻ hy vọng:
    -Mấy bụi này có còn nở hoa không? Hay là chúng đã chết hết rồi?
    Dickon báo cho Mary biết:
    -Không phải chết hết đâu. Xem đây nè!
    Dùng một con dao nhỏ, cắt một chút nơi thân cây, cậu ta tiếp:
    -Dù có nhiều gỗ mục, nhưng phần này còn tim. Ngay ở chỗ còn màu xanh nè.
    Mary hỏi:
    -Tim? Tim là gì vậy?
    Dickon đáp:
    -Còn tim là còn sống đó mà. Đừng có lo Mary ơi! Bảo đảm là mùa hè này sẽ có nhiều, thật nhiều hoa hồng cho mà xem!
    Mary nhảy cẫng lên vì vui mừng:
    -Ta vui quá khi biết nó còn tim. Ta muốn tất cả bọn chúng đều còn tim. Chúng ta hãy đi quanh để đếm xem có được bao nhiêu cây còn tim nhé!
    Thế là hai cô cậu dành cả buổi chiều còn lại để chạy quanh, khám xét cây cối và các bụi hoa hồng trong vườn. Dickon cho Mary biết là khu vườn cần rất nhiều công phu mới xinh đẹp được trong mùa hè tới.
    Mary năn nỉ:
    -Anh có thể trở lại để giúp ta không? Ta sẽ làm việc ở đây hàng ngày. Dickon! Ta hứa như thế, còn anh, anh có tới không?
    Dickon đáp ngay:
    -Chắc chắn! Đến đây để đánh thức khu vườn này dậy là điều đại thú vị đó mà.
    Đến gần giờ ăn tối, Mary không đành rời đi. Dickson hình như khó tin là có thật. Cô đóng cửa Khu Vườn Bí Ẩn lại, rồi chậm rãi đối diện với cậu ấy:
    -Dù có gì xảy ra, anh sẽ không cho ai biết phải không?
    Dickon mỉm cười, mặt cậu đỏ hơn lên. Cậu trấn an Mary:
    -Không bao giờ. Bí mật của cô luôn an toàn với tôi.
   Mary yên tâm là như vậy.

CHAPTER 9: Ngài Craven

   Mary chạy nhanh về Trang Viện, cô chạy nhanh đến hụt hơi, vì nóng lòng muốn kể cho Martha nghe những chuyện đã xảy ra. Khi vừa thấy Martha, cô vui vẻ la lên:
    -Dickon! Ta đã gặp Dickon!
    Cô kể cho Martha hay tất cả, về những hạt giống, những đồ làm vườn Dickon đã mang đến, và về những gì hai cô cậu định làm để có một khu vườn lớn tươi đẹp. Cô nói:
    -Điều độc nhất chúng tôi cần, là một chút đất cho khu vườn của chúng tôi. Ta nên hỏi ai đây?
    Suy nghĩ một phút, Martha đề nghị:
    -Có lẽ là Ben Weatherstaff. Bác cô để ông ấy lo cho các khu vườn theo ý của ông ấy, vậy nên ông ấy là người cô nên hỏi. Bác của cô mến thích ông vì ông từng là bạn tốt của Bà Craven.
    Khi Mary định cho Martha biết thêm về khu vườn của cô thì bà Medlock xuất hiện trong phòng ăn. Mặt bà trông vẫn ảm đạm như bao giờ, nhưng khi nhìn thấy Mary thì bà tròn mắt ngạc nhiên kêu lên:
    -Ơ, cô đã ... thay đổi!
    Quả thật Mary đã khác xa hồi bà mới gặp cô. Bà góp ý:
    -Cái gì đó ở đây hợp với cô đó.
    Martha mách cho bà hay:
    -Chính là không khí ngoài trời.
    Bà Medlock nhìn Martha, rồi quay lại bảo Mary: "Cô đi chải tóc đi!" Bà ra lệnh cho Martha: "Martha, giúp Mary mặc cái áo đầm đẹp nhất của cô ấy. Bác của cô ấy đã về rồi, ông mong gặp cô trước khi lại đi xa."
    Mặt Mary nhợt nhạt, tim cô đập thùm thụp, và cô thấy mình đang trở lại bản chất yếu đuối ngày cũ. Cô im lìm trong khi Martha giúp cô mặc áo. Rồi cô lặng lẽ đi theo bà Medlock qua West Wing.
    Bà Medlock dẫn Mary đến phần nhà mà cô chưa hề đến. Cuối cùng bà đến gỏ vào một cánh cửa.
    Tiếng của người trong phòng vang ra:
    -Hãy vào đi!
    Trong phòng tối, một người đàn ông đang ngồi trong một chiếc ghế bành to lớn bên cạnh một lò lửa đỏ rực. Tóc ông đen, nhưng xen lẫn tóc bạc. Mary nhìn vào mặt ông và quyết chắc là ông đẹp trai nếu ông không có vẻ mặt buồn thảm đáng thương ấy.
    Bà Medlock lên tiếng:
    -Thưa ngài, đây là Mary.
    Ngài Craven bảo:
    -Để cô ấy ở đây. Ta sẽ báo cho bà biết khi nào ta muốn bà đưa cô ấy đi.
    Đầu gối của Mary rung rung khi bà Medlock rời khỏi phòng.
    Cuối cùng ông nói:
    -Hãy đến gần hơn đi!
    Mary bước đến đứng bất động bên chiếc ghế bành ông ngồi.
    Bác cô hỏi:
    -Cháu có khoẻ không?
    Cô rụt rè thưa:
    -Dạ khoẻ.
    -Cháu có vẻ hơi gầy.
    -Nhưng cháu đang mạnh khỏe hơn. Cô nghĩ trong đầu vẻ mặt bác cô sao mà buồn bã quá vậy!
    Bác cô nói:
    -Bác đã quên mất cháu. Bác đã có ý định mướn một cô giáo dạy kèm cho cháu, nhưng bác bận quá nên quên mất.
    Mary nói nhỏ:
    -Thưa bác, không sao. Cháu không cần cô giáo đâu.
    Bác cô lầm bầm:
    -Bà Sowerby cũng nói vậy.
    -Bà Sowerby? Có phải là mẹ của Martha không bác?
    Ngài Craven trở mình trong ghế, chăm chú nhìn Mary một lúc rồi đáp:
    -Phải.
    Mary nói tiếp:
    -Bà ấy biết về trẻ con. Bà có mười hai người con.
    Bác của cô vẫn nhìn cô chăm chú, cất tiếng hỏi:
    -Thế cháu thích làm gì nào?
    Mong giọng mình không run, Mary đáp ngay:
    -Ở India cháu chưa bao giờ thích như vậy. Nhưng ở đây, cháu thấy không khí ngoài trời làm cháu rất thoải mái, thưa bác!
    -Cháu chơi ở đâu ngoài trời vậy?
    -Cháu đi khắp nơi. Martha đã mua cho cháu một sợi dây để nhảy. Cháu vừa chạy vừa nhảy. Cháu đi qua các khu vườn xem cái gì bắt đầu sinh nụ. Cháu không phá gì đâu. Cô nói giọng lo lắng.
    Ngài Craven trấn an Mary với giọng hiền từ:
    -Cháu đừng nên quá sợ như thế! Một đứa nhỏ như cháu làm sao phá nổi cái gì chứ? Cháu cứ làm cái gì cháu thích nhé!
    Mary cảm thấy một cục hồi hộp làm cổ họng cô nghẹt lại. Ngài Craven nói tiếp:
    -Bác là người giám hộ của cháu, mặc dù bác không là một giám hộ tốt cho bất cứ đứa trẻ nào. Bác không có thì giờ hay chăm sóc cho cháu. Bác quá bệnh và thiếu tự chủ. Nhưng bác mong ước cháu được vui vẻ và thoải mái. Bác không biết gì về trẻ con, nhưng bà Medlock sẽ lo cho cháu, sẽ để ý để cháu có bất cứ điều gì cháu cần.
    Nhìn kỹ Mary hơn, ông hỏi:
    -Cháu có cần đồ chơi gì không? Hay búp bê? Hay sách?
    Mary thở một hơi thật sâu và cố lấy can đảm để xin:
    -Cháu có thể... Cô bắt đầu nhút nhát trở lại, nhưng cũng ráng nói tiếp: "Cháu có thể có một chút đất không?"
    Bác cô hỏi, giọng ngạc nhiên:
    -Đất à?
    Mary giải thích:
    -Để cháu gieo hạt vào và xem chúng lớn. Cháu thích bắt đầu vườn riêng của cháu.
    Ngài Craven trầm tư xoa xoa cằm. Ông có cái nhìn xa vắng, như thể đang sống về dĩ vãng. Ông hỏi:
    -Cháu thích vườn tược, phải không?
    Mary gật đầu.
    Ông bảo:
    -Cháu muốn bao nhiêu đất cũng được hết.
    Bác cô đứng lên và bắt đầu đi chầm chậm quanh phòng . Mary để ý nhìn thấy lưng ông chẳng còng tí nào. Thật sự thì, không thể nói nó còng chút nào, nếu không biết nó còng.
    -Cháu nhắc ta nhớ đến một người khác từng yêu đất và thích trồng cây. Khi nào cháu thấy chỗ đất nào cháu thích thì cứ lấy. Hãy cho nó sinh khí nhé!
    Mary mừng đến nổi muốn nhảy cẫng, nhưng cô cố giữ bình tĩnh cho đến khi trở lại phòng với Martha. Gặp Martha cô liền vui vẻ la lên:
    -Ta có thể có vườn riêng của ta! Ta có quyền chọn bất cứ nơi nào ta thích! Và ta chưa cần phải có một cô giáo bây giờ!
    Martha mỉm cười:
    -Ông ấy thật là tử tế, phải không?
    -Martha! Bác ấy đúng là một người tử tế. Chỉ là gương mặt ông quá tội nghiệp và trán ông nhăn nhíu. Ta thấy rất buồn khi thấy bác ấy đáng thương như vậy.
   Martha nghiêm trang gật đầu và trở lại với công việc, dọn dẹp phòng cho Mary.

I II III IV

The Secret Garden
Frances Hodgson Burnett sáng-tác
Devra Newberger Speregen phóng-tác
Ái Hoa phỏng-dịch