Trang Giấy Tập
Như chúng ta đều biết, miền quê, xa thành phố Sài Gòn luôn là nguồn rau xanh, vô số thực phẩm vun đắp cho Thành phố Sài Gòn. Thủy sản có thể nói là nguồn cung cấp mọi thứ, cá tôm, cua…
Sáng sớm, cô bác phải chuyển mặt hàng của mình ra ngoài con đường nhựa chánh. Nơi đây, xe đò, xe ngựa… sẽ mang hàng hoá về ngôi chợ đông đúc hơn. Ngôi chợ vang tiếng có các đại lý to lớn thu mua hàng sỉ, không ai mà không nhắc tới sự tấp nập này. Đó là Chợ Lớn, hoặc chợ Cầu Ông Lãnh.
Mọi người rất cần phương tiện chuyên chở, nhất là rau xanh không được chậm trễ. Ngày xa xưa ấy, dân miệt vườn làm sao có xe bốn bánh dành riêng cho mình. Sáng sớm nhà vườn phải khệ nệ, khuân vác, gồng gánh, mang các cần xé rau củ quả ra, ngồi bên lề đường lúc chân trời chưa ló dạng.
Cuộc sống nhà vườn năm xưa tuy vất vả, nhưng đây là cách sinh nhai hiền hòa, ít bỏ vốn, của người dân chân chất. Cực nhọc là bản chất sinh tồn của người phụ nữ Việt. Thức khuya, dậy sớm để có chút tiền xoay trở trong gia đình là niềm hạnh phúc.
Mọi gióng gánh chất đầy hai đầu thúng, hình như vẫn còn ngáy ngủ. Chúng vật vờ ngáp dài, nằm kề nhau trên mặt đường. Mọi người ngồi tán gẫu trong khi chờ chuyến xe đò đầu tiên đến. Đây là phương tiện nhanh nhất để hướng tới Chợ Lớn.
***
Thuở ấy, quê ngoại của tôi còn dùng xe thổ mộ di chuyển đó đây. Cổ xe có hai vòng bánh bằng gỗ tốt, to tròn với đường kính rất rộng. Lúc đó, tôi đứng chưa cao bằng bánh xe này. Xe có cái mái che, phía trước với hai, hay một chú ngựa cọc cạch, nhờ gót chân bằng sắt. Đây cũng là phương tiện chuyên chở bình dân, cần kíp thứ hai.
Năm tháng thô sơ ấy, tôi còn là bé con với mái tóc bum bê, thường được theo mẹ, ngồi lắt lẻo trên xe ngựa gõ nhịp này. Cho đến bây giờ, ký ức vàng son một thuở ấy, tôi vẫn chưa quên.
Đoạn đời thơ ấu, mỗi ngày như một trang giấy tập Olympic trắng ngần. Bao kỷ niệm xa xăm y hệt như các sợi chỉ mực xanh song song, in hằn trên toàn quyển vở. Chúng ta sẽ cất giữ trong ngăn ký ức.
Mỗi lần muốn được lên xe thổ mộ này, tôi được mẹ bế cho vào cái sàn cây. Cái sàn cây sạch sẽ được lót chiếc chiếu hay tấm đệm. Cả hai được đan bằng những sợi lát mềm mịn. Nhưng…cái bàn tọa có êm ấm gì đâu nà !...
Mấy mươi năm trôi qua như gió thoảng. Mẹ tôi đà khuất bóng. Hình ảnh chiếc xe ngựa gõ lọc cọc vẫn còn vương trong tiềm thức chưa ngủ yên.
Dòng đời mải mê trôi
Khiến chân người vất vả
Dù ngày mưa tầm tã
Rộn ràng mua bán thôi
*
Tìm đâu hình bóng cũ
Dáng từ mẫu xa xưa
Thời gian mãi đong đưa
Mẹ suốt đời lam lũ
Nhân ngày Lễ Mẹ, tôi thành kính gởi đến tất cả bà mẹ còn hiện tiền đoá hoa hồng đỏ thắm, như lòng mẹ thương con vô bờ.
Tôi không thể quên, kính gởi đến hương linh những bà mẹ đã an nghỉ thiên thu đóa hồng trắng hiền hòa.
Bạch Liên
May 6 - 2025