Có Hai Điều…
Nhà thuốc vắng khách, Sao Khuê ư ử mần ‘thơ con nhái bén’:
Ta đã già chưa, đã già chưa???
.......
Chưa kịp hạ giọng cho câu thứ hai thì Thu Cúc, technicienne đã trả lời:
- Già rồi! già rồi! già lắm rồi!
Thế này thì quá quắt thật!
- Cúc! chị có hai điều cần phải nói với Cúc. Điều thứ nhất là chị chưa già, bằng cớ là chị còn đi làm, chị chỉ nhiều tuổi hơn Cúc mà thôi. Điều thứ hai là khi Cúc nói chị đã già, già lắm rồi thì Cúc không ‘nice ’ chút nào.
Thế rồi Thu Cúc và Sao Khuê cười ha hả, cười hăng hắc, cười hinh hích, cười khúc khích, cười chảy cả nước mắt!!! Coi kìa quí vị làm gì mà trợn mắt trợn mũi nhìn chúng tôi chứ? Quí vị ngạc nhiên? Có gì đâu mà ngạc nhiên? Sao Khuê vừa ‘áp dụng-pratiquer’ bài học mới học được mà thôi. Quí vị không hiểu hả? Dĩ nhiên rồi. Chưa kể thì làm sao mà hiểu được cơ chứ.
Chuyện là... Sao Khuê có cô bạn động nghiệp tên là Minh Hải. Minh Hải lại có một cháu gái, con của cô em gái Út, tên cháu là An. Năm nay An 8 tuổi rồi và từ nhiều năm nay ‘cháu’ là đề tài trong câu chuyện hàng ngày giữa Sao Khuê và Minh Hải vì Minh Hải thì có mấy đứa cháu, con của các em, Sao Khuê thì ngoài các cháu gọi bằng bác là con của các em còn có hai cháu ngoại trai như quí vị đã biết. Mà thôi, cháu nào chẳng là cháu! Này, các vị có để ý là từ khi mà chúng mình có cháu ngoại cháu nội thì đề tài nói chuyện cứ xoay quanh ‘cháu tôi, cháu tôi... ư... ư... nó...’ khiến mấy ông nghe riết bắt nhàm nên chả biết ai lập ra tục lệ... để dỡn chơi... là muốn nói về cháu phải nộp phạt 5 đồng cơ đấy.
Một buổi sáng, chuông reng như thường lệ... khi con mèo Sao Khuê còn ngái ngủ trên giường (dĩ nhiên với đôi mắt cá ươn dù không se mình như người yêu của Nguyên Sa):
- Hải nộp phạt 5 đồng.
- Ok, kể đi...
- Con An gặp thằng Tâm (Tâm là anh họ của An, lớn hơn An 3 tuổi). Thằng Tâm nói: An mập quá hà. Con An bèn trả lời ‘An có hai điều để nói với Tâm. Điều thứ nhất là An không mập, chỉ có Tâm mới gầy mà thôi. Điều thứ hai là khi Tâm nói An mập là Tâm không nice chút nào’.
Sao Khuê cười hăng hắc:
- Giỏi, con An này giỏi...
Một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu Sao Khuê và như... một thiền sư... bừng giác ngộ sau một cái đá, hay một câu kệ của thày, Sao khuê chợt... ngộ đạo:
- Ta phải tôn con An làm thày.
- Sao vậy?
- Từ nay ta sẽ tâm niệm: Có hai điều
Gặp chuyện gì không phải. Chớ vội la bai bải. Hay mặt mày hớt hải. Cứ từ từ chậm rãi: Có hai điều phải nói: Điều một: Nói như vậy là sai. Điều hai: Nói như vậy không nice!’
Rồi mỉm cười: Good bye !
Ui cha, đã bao lần trong cuộc đời ta gặp chuyện bất bình như con An mà ta chỉ hậm hực không biết trả lời như nó, thế có cà chớn không cơ chứ. Từ nay ta sẽ áp dụng bài học ‘có hai điều phải nói’ của con An. Hải à, mi nhớ không, có lần đi học formation continue, ta vì tai điếc nên đi sớm, lấy chỗ ngay bàn đầu, sau đó xách bóp bỏ ra ngoài nói dóc, gần giờ học mới trở vào thì có người đã ngồi vào chỗ của mình. Ừ thì mình ngồi chỗ bên cạnh, chả sao, chuyện nhỏ. Thế mà ‘người chiếm chỗ’ còn phán một câu xanh rờn:
- Mấy chỗ đó reservées rồi. Bàn đầu bao giờ cũng reservées.
- Hả?
Ta nhìn quanh thì thấy nhưng người có nhiệm vụ điều hành đều ngồi bàn đầu nhưng là dãy giữa cả rồi:
- Họ ngồi bên kia hết rồi mà chị.
- Chỗ đó giành cho mấy người bạn tôi. Thôi, cứ ngồi tạm đó đi.
Nhìn quanh hết chỗ mà giờ học bắt đầu nên ta ngồi xuống mà hậm hực:
- Nhưng đây là chỗ của em, ly nước này của em đã uống dở…
Rồi giờ ra chơi, vẫn còn tức ta vừa đi vừa lớn tiếng nói với chị bạn khác:
- Chị coi, bả kỳ quá, chỗ của em, em ra ngoài nói dóc, ly nước chặn giấy tờ bài học còn đó, dô thấy bả ngổi tỉnh queo trên chỗ mình lại còn giữ luôn mấy chỗ bên cạnh.
Bây giờ nghĩ lại thiệt tức cười, thấy mình sao mà sân si nặng thế, thiệt mắc cở, nếu mà con An dạy ta sớm sớm ta sẽ:
- Thưa chị, có hai điều em phải nói với chị: thứ nhất, chỗ chị đang ngồi là chỗ của em đã ngồi, ly nước em uống dở còn đây.Thứ hai, chị giữ một hơi mấy chỗ cho mấy người bạn thì không nice!
Nhưng thật ra lỗi tại mình, không để tên thì chị ấy đâu có biết là chỗ đã có người ngồi, mà chị ấy làm như vây thì chị ấy rất nice với mấy người bạn của chị ấy Hải nhỉ, chị ấy chỉ không nice với mình thôi chắc do không hạp tần số…
Hôm nay đi làm Sao Khuê kể lại chuyện ‘có hai điều của con An’ cho Cúc nghe rồi lúc vắng khách tức cảnh mần thơ, ai dè Thu Cúc dám chê. Chê ta thì ta chê lại: Cúc nở mùa thu mà còn bầy đặt tên là Thu Cúc: tháng chín tháng mười thu về hoa cúc nở, em bồi hồi nhớ thuở mới quen nhau, em đi trước mà anh đạp xe sau, và cứ thế nên không bao giờ gặp…
- Cúc! mi nghe ta đọc thơ tiếp.
- Thì đọc đi!
- Ta đã già chưa , đã già chưa
Lông vài sợi rụng tóc lưa thưa....
................
- Hích hích hích hích...
- Ê! mi làm cái gì mà cười rũ ra như vậy? A! Lông mày rụng nghe mi, đừng nghĩ ẩu... Mi không thấy là quí bà chị lúc này đều có lông mày vòng nguyệt đẹp ơi là đẹp, mi biết tại sao không, lớn tuổi, lông mày rụng nhiều mà mỗi ngày phải vẽ mất công quá nên đi xâm cho rồi. Các chàng Trương Vô Kỵ từ nay thất nghiệp. Như vậy để coi:
Ta đã già chưa? đã già chưa?
Nguyệt cong: sợi bạc, lưa thưa tóc buồn
Rung rinh răng nhảy múa luôn
Chân mòn gối mỏi, lưng buồn còng theo!
được chưa mi? mấy người sao méo mó xẹo xọ quá à, ưa nghĩ bậy không hà...
- Có hai điều em phải nói với chị, thứ nhất là chị... ngộ chưa, ‘tui’ cười kệ ‘tui’, ai cố tình làm thơ bậy, đã vậy có tật nhúc nhích, nghĩ bậy rồi đổ thừa người khác; thứ hai là chị giả bộ như vậy lại còn la em là... không nice!!!
Ngày hôm sau Sao Khuê lại đem chuyện giữa Cúc và Sao Khuê kể lại cho Hải nghe, hai đứa lại uống cỡ chục thang thuốc bổ (cười là liều thuốc bổ).
- Ê! nếu còn ở lại làm việc ở chỗ Pharmacie cũ ta sẽ nói:
Monsieur P, tôi có hai điều phải nói với ông: điều thứ nhất, mỗi ngày khi tôi đến làm việc ông chừa lại bao nhiêu việc: Tôi phải vô bao nhiêu toa còn lại từ buổi sáng, tôi phải kiểm thuốc của hàng chục khách ông đã cho préparé từ buổi sáng mà theo lẽ ông phải kiểm vì khách gọi đến trong giờ làm việc của ông. Việc trong ca ai người ấy phải làm cho xong... Kế đó biết bao lần ông còn la lối om sòm bắt tôi đi đòi những món tiền mà ông cho khách nợ... Điều thứ hai, ông xử sự như thế là không phải, không đúng.....
Nhưng mà không được đâu Hải ơi, ông nội này lỳ lắm. Đã bao lần bà vợ ổng khóc lóc khi ta đòi nghỉ làm (từ lâu ở Canada thiếu dược sĩ nên mỗi lần Sao Khuê đòi nghỉ thì vợ ông chủ ôm lấy khóc lóc năn nỉ Sao Khuê ở lại làm tiếp, ổng hứa làm việc đàng hoàng nhưng chứng nào tật nấy, được hai ba ngày ổng cứ ‘trồng Dừa’ (dừa việc) không hà, năm này tháng nọ không thay đổi... Với mấy người cứng đầu như vậy thượng sách là TRÁNH XA chứ không có chuyện... điều một điều hai nhắn nhủ nhau, rằng xin phải trái chớ cứng đầu, cuộc đời hoà thuận là hơn hết, già họng chơi ngang chẳng chịu đâu.....
Thú vị vì... ngộ được đạo ‘hai điều’, Sao Khuê áp dụng bài học ở khắp nơi....
Đến chỗ tập thể dục (chỗ này ư... ư... toàn những người bệnh hoạn không hà, ai không đau chỗ này thì nhức chỗ kia vì toàn là những người... lớn tuổi), Sao Khuê lại ư ử:
- Ta đã già chưa đã già chưa?
- Chưa! mi chưa già.
- Ôi! cảm ơn Ái Khanh của Trẫm (chị này tên Khanh nên Sao Khuê vẫn đùa đùa gọi chị là ái khanh của trẫm)... Có hai điều Trẫm phải nói với khanh...
- Điều gì thế bệ hạ?
- Điều thứ nhất, khi khanh nói trẫm chưa già thì khanh là người biết tôn trọng sự thật là vì trẫm đúng là chưa già (10% sự thật cũng là sự thật phải không quí vị), trăng bao nhiêu tuổi trăng già, ta bao nhiêu tuổi cũng là còn non. Điều thứ hai, khi khanh nói lên sự thật như thế, khanh là người rất nice, đưa má đây, trẫm bisous khanh một cái... chút... ứ ừ... chút... chút.....
Quí vị thân mến của Sao Khuê ơi, từ nay quí vị thử áp dụng bài học ‘có hai điều’ xem sao. Ui chao mình chưa đắc đạo tới mức như Đất để người ta đi trên đất, nhổ trên đất mà đất vẫn nín thinh dù chính đất đã nuôi dưỡng những con người đang chà đạp đất. Mình chưa... sả được quí vị nhỉ. Mà... nín thì tức mình, đôi co thi to chuyện còn mệt hơn nên cứ bỏ nhỏ... có hai điều coi bộ có lý.....
Gặp chuyện gì không phải.Chớ vội la bai bải. Hay mặt mày hớt hải. Cứ từ từ chậm rãi: Có hai điều phải nói: Điều một: Nói như vậy là sai. Điều hai: Nói như vậy không nice!’
Rồi mỉm cười: Good bye!
Sao Khuê