"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Khúc Ca Cuồng-Nộ

   Viết cho Hoàng-Sa yêu dấu

Em hát lên bài trường ca phẫn-nộ.
Nét dịu-dàng chợt biến mất trong em.
Đóa hoa máu từ trời xa nở rộ,
Phương đông hồng còn lại những đêm đen.

Em cứ hát cho hồn anh bốc lửa.
Giận xé trời thành sấm chớp trên cao.
Em hát xong, xin hát thêm lần nữa.
Cho ruộng đồng, sỏi đá phải xôn-xao.

Chị viết đi bài thơ hùng giữ nước,
Hàng trăm năm vùng dậy chí chưa sờn.
Chúng ta bước theo cha anh thuở trước
Khi lên đường lấy máu giữ giang-sơn.

Mẹ ru con giữa một trời giông-tố,
Mây Trường-Sa mang nặng những u-sầu.
“À ơi con! Cha đi không khiếp-sợ
Hình bóng người in dấu rõ ngàn sau”

Đường Tổ-Quốc hôm nay như nhuộm máu
Chân ta đi nộ-khí mãi không chùn,
Mang ý-chí đương đầu quân tàn-bạo.
Trăm lần rồi lũ giặc đã tan hoang

Nguyễn Hoàng Lãng Du