"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

    Chiều Say

Ta đến quê em chiều nắng đổ.
Sân trường cây bưởi ngát mùi hương.
Em xinh, áo trắng qua cầu nhỏ,
Lúc gã lang-thang chẳng biết đường.

Bên bát canh chua đầu cá lóc;
Cơm mềm hạt gạo trắng như hoa.
Ta tên lính trận còn xanh tóc
Áo vá trên vai hết nhớ nhà.

Những ước hồn ta thành lũ mắm,
Âm-thầm làm rộng mãi quê em.
Giấc mơ xoài ổi còn xa lắm,
Tuy đất phù-sa vẫn lắng chìm.

“Việc nước không xong người tự-vận.
Lưng trời sấm chớp, gió mưa tuôn”.
Ôi câu vọng-cổ sao mùi-mẫn!
Cái gốc mù-u cũng thấy buồn.

Em xót-thương ai trong cổ-tích,
Lên non hóa đá đứng trông chờ.
Còn em giữa tuổi trăng thề-ước,
Lửa cháy thôn làng, cau xác-xơ.

Chén rượu xưa kia cùng trái cóc,
Chiều nay xa xứ bỗng dưng thèm.
Chiều nay bên quán buồn ngây-ngất,
Trong chén say này, ta thấy em.

Nguyễn Hoàng Lãng-Du