"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Ra Biển Ngày Hăm Sáu

Sáng hăm sáu mẹ ra cửa biển,
Dõi mắt tìm một hình-bóng con thuyền.
Con vẫn biết mẹ luôn cầu-nguyện,
Xin Chúa Hài-Đồng cho con được bình-yên.

Suốt ngày hăm sáu mẹ nơi cửa biển
Lẩm-bẩm hoài câu xin chúng thả con về.
Một ngôi sao lạ làm mẹ chết điếng.
Nước im-lìm càng thêm nỗi tái-tê.

Con đang ở ngoài khơi, mẹ hỡi:
Cá tôm còn và trời nước vẫn xanh,
Nhưng không thể buông chài, thả lưới.
Biển quê mình con thành kẻ phạm xâm.

Qua ngày hăm sáu mẹ còn nơi cửa biển,
Mắt đã mờ và dạ đã héo-hon.
Tình mẹ bao-la như trời như biển,
Nhưng xin mẹ đừng hóa đá chờ con.

Dã-Tràng Biển Đông