"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **


Buồn Dễ Sợ!   


Chia tay O, răng tui buồn dễ sợ
Phải mùa hè thả phượng đỏ lâm ly?
Sợ xa O môi má nớ nhu mì
Ba tháng lận ! Trời ơi..răng  không quớ?

Bắt tay rồi ,làm như tui mắc nợ
O điều chi  mà chẳng rõ nguồn cơn
Cứ đi lui đi tới giữa sân trường
Chiếc lá rụng  cũng giật mình thảng thốt..

Giấu tờ thư vì tánh mình ốt dột
Mô dám đưa giữa ban mặt ban mày?
Đợi đêm về…thì O đã ngủ say
Tui ân hận  nên thẩn thờ dựa cột.!

Phượng cứ đỏ, răng tim tui nhon nhót
Giấc mơ xưa mô có đến hai lần?
Cứ giận mình, đứa ngu ngơ, dại dột
Thiếu mặt dày để nói trước “ Yêu em ! “

Nghe nhạc Thanh Sơn, cứ hứng niềm riêng
Hẳn tơi tả bên ni bao chờ đợi
Ghét mùa hè, mong mùa thu bước tới
Để gặp O cho dạ bớt ưu phiền…

Chừ một “chắc” có khi nổi cơn điên(*)
Đấm ngực mình, răng mà tui tệ rứa?
Điêu khắc tình, ngó ri còn bừa phứa (**)
Sao đẹp lòng  O hí,  ở bên tê ?

Trần Dzạ Lữ
(*) Một “chắc” là một mình ( **) Bừa phứa là không ngăn nắp