Thế Rồi
Đêm nay sao bỗng nhiên buồn
niềm vui biến dạng trong hồn thu say
nhớ ai trong khói sương bay
biết quên sao suốt một ngày không em
nhớ xưa em vẫn bắt đền
mỗi khi trang điểm ngồi bên cạnh chờ
anh thường hỏi chuyện vu vơ
để thừa cơ hội giả vờ hôn vai
em cười…bắt phạt…hôn sai
anh quen lối cũ hôn hai lúm tiền
để rồi giờ lại bỗng nhiên
chỉ hơi gió thoảng nhớ miền lâm viên
thế rồi cũng lại bỗng nhiên
em vười nũng nịu – rõ điên không kìa
Xuân Bích