Thèm Nhớ Hồi Xưa...
Hai đứa mình giờ bái chạy thời gian
son phấn thanh xuân em bỏ rớt rồi
hồ thỉ tang bồng tôi đội đá vá trời
còn trơ trụi hai dáng đời thầm lặng
oOo
tôi buổi quày lui mịt mờ cố quận
rượt đuỗi tháng năm lưu lạc mất hồn
nhớ hồi áo em lượn tình Cây số Bốn
dốc Ngô Quyền ai ngơ ngẩn ngó theo
oOo
nay trùng khơi xa vẫn nhớ Xóm nghèo
dấu bước em qua khiến mòn đôi guốc
có tình tôi theo quíu chân luống cuống
bốn mắt tìm nhau nên chuyện chúng mình
oOo
nhắc hồi xưa bầm giập cuộc linh đinh
em cô giáo lưu dung tem phiếu xếp hàng
tôi rào kẽm gai bấu.xé.dằn.đau khổ nạn
cuộc tình yêu thời buổi quá gian nan
oOo
như hồi chờ em trước cổng trường Bạch Đằng
gió giận chiều hôm xô mây loạn về ngàn
ngó cô giáo lưu dung dáng bước khẽ khàng
giữa đám học trò nhảy đùa chân sáo...
oOo
chiều Xóm quê xưa thiệt buồn áo não
rủ cuộc tình nhau theo cuộc bể dâu
trượt mấy mươi năm vẫn còn hằn dấu
khói bếp chiều quê quặn thắt nỗi đau
oOo
cơm độn tháng ngày nồi niêu buồn che giấu
có mặt sắn khoai vắng hạt gạo ăn theo
mắm quẹt kho tiêu đậu phụng kho queo
nuôi tình tôi qua thời(trang)khổ nạn
oOo
năm tháng rồi qua đời người hữu hạn
chuyện lâu rồi sao vẫn đòi ăn theo
cô giáo ngày xưa giờ xa biệt xóm nghèo
tôi đã bưa dặm đường lưu lạc long đong
oOo
hồi giàn bếp đen thui em lọ lem mù hóng
rào kẽm gai tôi về tìm cô giáo lưu dung
nồi cơm độn sắn khoai không nổi đời chịu đựng
mới bỏ nhà quê phiêu giạt dặm ngàn
oOo
giờ dưới hiên trăng mần Thơ lãng mạn
câu chữ đòi thương chuyện tình hồi nớ
...hồi em lên dốc Ngô Quyền tôi đứng ngó
ngó hồi đầu rồi hai đứa có hồi sau....
Trần Huy Sao