Những Vần Thơ Nỗi Niềm
1
Tháng năm quét lá hiên đời
Gom sân si đốt khói trời trắng phau
Mắt cay tâm sạch lệ sầu
Đường quang lối mộng trải câu thơ thiền!
Nên chi tan giấc du miên,
Thời gian nhè nhẹ trắng miền cỏ hoa.
Cảo thơm lần mở thật thà,
Lòng không vọng động, ta bà vô ngôn...
2
Vùi trong mưa trắng nắng mê
Nghe rưng rức lạnh lạnh về so vai
Từng câu thơ chuốt hình hài
Cho mềm nỗi nhớ nối dài không gian!
Say cùng mây biếc gió ngàn,
Chừng như đồng vọng nỗi hàn trên tay.
Vần thơ lơ lửng heo may,
Niú thêm chật chội tháng ngày đơn côi.
3
Nửa khuya thức giấc một mình
Nghe mưa tình tự dỗ tình với mưa!
Lạnh ngâm mềm nỗi buồn thừa
Nỗi đau Đông bắc có vừa lòng nhau?!
Một mình đếm giọt mưa ngâu,
Giọt từ ký ức ướt nhàu hôm mai.
Giọt rơi gía buốt đêm dài,
Giọt nương theo gió chia hai nhánh sầu!
Nguyên Tiêu-Tương Giang