Nhìn Lại Quê Hương
Chạm êm ái da chân lên sỏi cát
Từng bước ngập ngừng, thong thả đường quê
Nắng nhiệt đới múa reo trên ruộng lúa
Con cò ngóng nhìn kẻ lạ trên bờ đê
Hít thở ngất ngây mùi bùn đen rạ mục
Mắt lạ lùng nhìn ruộng mía trổ hoa
Mấy năm xa cau dừa lên cao ngọn
Đâu cành che trời rợp bóng tuổi thơ
Ta thấy mặt ai hiện từ đáy giếng
Máu đỏ từ nguồn ngược một giòng trôi
Trong nắng lóa, xác xơ hàng dậu thấp
Hiện tại nào đây, quá khứ xa rồi
Trong mắt ta hình quê hương lần cuối
Kỷ niệm chứa đầy vũng nước mưa đêm
Nhà mái ngói đỏ nung màu đất sét
Giờ rêu phong sơn vách kín im lìm
Xưa mơ bình nguyên bên kia dãy núi
Giờ nhìn thấy sông ngập mặt tuyết băng
Xưa gối quê hương trong từng giấc ngủ
Giờ nhìn quê hương ánh mắt xa xăm
Mắt thấy rộng một trời Tây, bể Á
Mờ bóng quê cha thất thểu đường về
Đứng giữa trời nhìn núi cao biển rộng
Mới hay mình lạc mất một tình quê.
Nguyên Lương
Tháng 2 năm 90
(Lần đầu về thăm quê sau 15 năm đi xa)