Tiếc Thương
Tiếc thương em hỡi Quê xưa
Hôm nao ngủ dưới mái dừa nước tuôn
Mưa về quê khóc trời buồn
Làm sao Quê biết đời còn xót đau
Nắng hè cháy đổ như thiêu
Nón Quê không đủ che đầu, cháy da
Gió cuồng nổi trận phong ba
Quê không chỗ trú, nhà ta sập rồi
Đoạn trường chi nữa Quê ôi!
Mộ em cò úa vàng rầu xác xơ
Quê về có Mẹ Cha chờ
Còn anh đây hận vô bờ dã nhân
Mừng Quê đã thoát nợ trần
Tiếc Quê tuổi nhỏ chịu ngần ấy đau
Bình yên Quê khép mắt sầu
Mái dừa xưa tiếng mưa mau gọi buồn
Anh về đi lại con đường
Bàn chân buốt máu, nức xương chảy ròng
Anh về gom chút gió Đông
Quê xưa đâu nữa, nắng hồng rưng rưng
Nhớ thương em, nhớ qúa chừng
Nắng xuyên mái lá, nắng ngừng dưới hiên
Nhớ thương Quê, nhớ cuồng điên
Nước xuôi mái lá theo triền dốc trôi
Nguyên Lương
Tháng 10, 1992