Ngọn Cỏ May
*Viết cho hương hồn Mẹ và Em gái
Ngọn cỏ may trong hồn con bỗng nở
Một buổi chiều đứng ngắm núi đồi xanh
Giống cỏ lạ phất phơ cành trước gió
Con nhớ làm chi một ngọn xác xơ cành
Ngọn cỏ ốm là dáng gầy của Mẹ
Bông cỏ khô là mái tóc của Cha
Con muốn hiện thân làm bông cỏ dại
Bám gấu quần Em về thăm mái nhà xưa
Bên tấm phản Em gỡ từng bông cỏ
Miệng đếm hai, ba năm dãi nhọc nhằn
Con lánh mặt Em, nép vào lớp vải
Ấp ủ hơi người từ thuở bé đã quen
Mùi sữa chua, mùi mồ hôi chảy vã
Mùi bùn đen trên da khét nắng trời
Mùi dầu dừa ngày xưa Mẹ xức tóc
Con nghe nồng hương ấm lạnh, Cha ơi!
Con theo chân Em quanh năm, suốt tháng
Mong tìm giòng sông chứa đẫm nước mưa
Cùng ngụp lặn biết đâu sâu dưới đáy
Sẽ thấy Mẹ mình thanh thản như xưa
Một buổi chiều mây sa trời vũ trụ
Con theo Em đi tìm cánh đồng xanh
Bỗng em lạc trong đám người thất thểu
Chiếc áo phai màu, vá víu che thân
Hình ảnh Em là ba mươi năm xưa của Mẹ
Thuở Tây đi lùng bố ráp tìm Cha
Ôi! cái thuở Mẹ từng đêm cầu nguyện
Bây giờ Em cố nhịn chịu bước qua
Cỏ xanh trên mồ úa vàng mấy lượt
Như thân em khô rụng lá trơ cành
Và con đây, Mẹ Em nào có biết
Sống mộng chập chờn, quá khứ quay quanh
Nguyên Lương