"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

Lối Về Tuổi Dại

Dạo:

      Đường về tuổi dại xa xăm,
Một phen cách biệt, trăm năm lỗi thề.

Cóc cuối tuần:

Lối Về Tuổi Dại

Trăng Mường Mán buồn đan rêu cổ tháp,
Đường Phú Hài vấp váp tiếng ve kêu,
Nắng Bình Hưng tai tái loãng sương chiều,
Biển Thương Chánh đìu hiu đêm sóng vỡ.

Gót chân đất thơm thơm mùi sách vở,
Mắt trong xanh bỡ ngỡ tuổi học trò,
Má ửng hồng không một nét âu lo,
Bàn tay nhỏ bo bo ghì áo mẹ.

Vũng nước ruộng, cá con đùa lặng lẽ,
Thánh đường trưa, dế lẻ gáy vang rân.
Mảng vui chơi, trốn học cũng bao lần,
Thân mới lớn khéo quen dần roi vọt.

Tay lấm mực, chữ từng hàng nắn nót,
Tiếng trống đầu, vụt nhảy tót ra sân.
Rồi bỗng dưng đứng khựng lại tần ngần,
Nhìn phái khác, lòng phân vân vô lối.

Chiều thứ bảy, rụt rè tòa giải tội,
Chẳng biết mình có phạm lỗi gì không.
Vài ba kinh đọc qua quít cho xong,
Đoạn hấp tấp long nhong theo bè bạn.

Hè thơ ấu, nắng dường như chóng cạn,
Mải đi hoang, chạng vạng mới tìm chuồng,
Guốc khua dồn cố bắt kịp hồi chuông,
Miệng lẩm bẩm, in tuồng còn tiếc rẻ.

Mười ngón tay nhỏ bé,
Lặng lẽ đếm ngày qua.
Dạt dào nghĩa mẹ công cha,
Đứa trai nhỏ dần dà khôn lớn.

Tuổi thanh xuân vừa chớm,
Con tim khờ đà sớm biết mộng mơ.
Ngày nghếch ngác ngu ngơ,
Đêm hí hoáy ít vần thơ cóp nhặt.

Giờ tan học, mắt thẹn tìm ánh mắt,
Để ngại ngùng cúi mặt lúc gần nhau.
Đôi guốc mòn khập khiễng bước chân đau,
Gượng lếch thếch theo sau về sát ngõ.

Vô tình chạm bóng người con gái nhỏ,
Hồn trai làng như cưỡi gió lâng lâng,
Đêm gạo bài, nhìn vách tối bâng khuâng,
Mặc sách vở lạnh dần trong một xó.

Sân trưa vắng, nắng hâm mềm xác cỏ,
Dãy phòng bên, bầy trẻ nhỏ ê a.
Mắt nhìn thầy, mà lòng gửi mây xa,
Văng vẳng tiếng hàng quà rong thúc giục.

Chuỗi ngày hạnh phúc,
Vùn vụt vút qua mau.
Cánh phượng tàn chưa kịp khóc thương nhau,
Người đã vội lên tàu đi trọ học.

Nợ đèn sách, mấy năm dài khó nhọc,
Thêm nửa đời lăn lóc chốn bể dâu.
Phút bình tâm khi tạm lắng cơn sầu,
Thấy mình đã bạc đầu trên xứ lạ.

Trong tấm thân tàn tạ,
Mảnh hồn xưa cũng tơi tả khô cằn.
Hành trang quá khứ nhọc nhằn,
Giọt lệ hẩm mặn chằng như nước biển.

Tuổi thơ ấu, thời gian đà trót liệm,
Có còn chăng vài kỷ niệm vu vơ,
Theo tháng năm cũng đã chóng lu mờ,
Như ánh mắt đêm trông chờ khắc khoải.

Đường tuổi dại chưa một lần trở lại,
Cánh bèo xưa, sóng đánh mãi xa bờ.
Mộng ước về thăm mảnh đất ngày thơ,
Vĩnh viễn vẫn là giấc mơ không trọn.

Trần Văn Lương
Cali, 7/2011