"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Người Hỏi

Có người hỏi

Sao cửa nhà thường hay đóng kín?

Tôi không biết trả lời sao

Vì tôi sợ con người còn hơn thú hoang.

Có người hỏi

Sao không thấy ông nói năng gì?

Vì giờ tôi không còn lòng kiên nhẫn

Để lịch sự, tỉnh táo nói năng khôn ngoan

Nếu lỡ nói ra những điều thô cứng

Sẽ hại đến con cháu mai sau.

 

Có người hỏi

Sao ông không đi đâu?

Vì không có tiền để đi ra ngoài

Còn quanh quẩn nơi đây

Cùng rặt một phường giả dối

Họ sống khác, dạy con họ lại khác

Trẻ con thường hay bắt chước điều họ làm

Mà ít nghe theo lời họ nói.

 

Cho nên dù mở cửa, nói gì, đi đâu

Nơi này cũng không hề đổi khác

Sự giả dối tràn lan, lòng người luôn ngơ ngác

Cảm thông nhau bằng những lời

Mua ở cửa hàng vàng mã

Chợ Đồng Xuân.

 

Nguyễn Hoàng Lâm Ni