"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Cho Một Cuộc Tình Đã Mất [2]

 

Người đã đi xa để hồn ta rớm máu

Nức nở một đời rồi lịm giấc thiên thu

Thân chập chờn bay trong chín cõi xa mù

Không một bến bờ ngăn chia vòng sinh tử.

 

Thời gian trôi theo những đêm dài thao thức

Suối lệ nhạt nhoà ướt đẫm gối chăn đơn

Người đã ra đi ta vẫn bước theo người

Như một bóng ảo bám theo hình không dứt.

 

Ngân vang tiếng vọng bài ru ca tình sử

Thấp thoáng sau rèm bóng kỷ niệm lung linh

Bàn tay yêu thương xiết chặt mối ân tình

Tầm mắt đăm đăm nhìn khung trời mộng ước.

 

Nước chảy xuôi giòng có bao giờ chảy ngược

Tà áo giai nhân đang quấn quít bên chàng *

Nuốt lệ tủi hờn chẳng oán hận kêu than

Chỉ một con đường đưa ta vào cõi chết.

 

Nhưng chợt bừng lên từ trái tim nhiệt huyết

Còn một niềm tin mở lối bước ta về

Người đã xa rồi đời ta chưa phải hết

Ánh thái dương hồng xoá dấu vết đêm đen.

 

(*Hình ảnh chinh nhân đang chế ngự tim nàng)

ChinhNguyen/H.N.T. Oct.2012