"Làm trai sinh ở trên đời, nên giúp nạn lớn, lập công to, để tiếng thơm muôn đời, chứ sao chịu bo bo làm đầy-tớ người!" ** Lê Lợi **

 

U Hoài

 

Dù không phải là rong rêu lãng đãng

Mà sao đời trôi dạt mấy đại dương

Không đành lòng sao lìa bỏ quê hương

làm du mục sống qua ngày đoạn tháng ?

 

Vui được gì khi còn nhiều khổ nạn

Nơi quê nhà biết bao cảnh lầm than

Vết thương còn nhức nhối tận tim gan

Đã hiu hắt lòng đau mùa thương khó.

 

Qua bao năm, mộng đời còn bỏ ngõ

Có gì vui khi Trời, Đất phôi phai!?

Ngày và đêm, năm với tháng u hoài

Sông rẽ nhánh trăm đường trong tâm não .

 

Vẫn chìm, nổi theo từng mùa giông bão

Trời của chung mà Đất thuộc về người

Từng ngày qua chưa tìm thấy nụ cười

Để sưởi ấm cô miên nơi đất khách.

 

Thả giọt đắng vào suối nguồn hoang lạnh

mà nghe lòng thẹn với núi sông xưa

Tự thắp nến soi thêm đời hiu quạnh

Cúi mặt nhìn hồn cổ lụy nắng mưa.

 

Sông nhớ nguồn đã bao lần chảy ngược

Ta nhớ quê lòng vượt mấy trùng khơi

Đời vô tình nên nhịp sống buông lơi

cho hạnh phúc khép dần trên nỗi nhớ .

 

Quê hương ơi! Đây nỗi niềm trăn trở

gói trong mầm hy vọng của ngày mai:

Ngày viễn khách quay về trên xứ sở

mang yêu thương bù đắp tháng năm dài.

 

Huy Văn