"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Sợ

 

(Kính tặng những thi hữu đã đi xa)

 

Ta sợ ai đó vô ý dẫm chân lên

Chiếc lá vàng rơi nơi cuối trời

Như một cuộc đời vừa từ biệt

Thế giới loài người để rong chơi.

 

Lá vàng ơi ! miệt mài cả một đời

Chắt chiu từng giọt máu tinh khôi

Ra đi trong một chiều gió lộng

Cho những mầm xanh khác lên ngôi.

 

Những chiếc lá không làm mất lòng ai

Mong đừng một ai vô ý dẫm

Lá xòe ô cho  người bóng mát

Tạo mạch nguồn cho sự sống sinh sôi.

 

Cả một đời nuôi cây

Cả một đời vì những chiếc lá khác

Vì nụ hoa và trái ngọt

Rơi xuống rồi còn ngoảnh lại... nhìn cây.

 

Lạnh lắm anh ơi ! đời lạnh lắm

Chiều mưa phố nhỏ sợ xa xôi

Mỗi bước chân qua là thăm thẳm

Đời người lãng đãng chiếc lá rơi.

 

Nguyễn Hoàng Lâm Ni