"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Anh Có Quên Đâu

 

Anh có quên đâu giọng Huế của mình

Có cái tùi thì kêu là cái “ bọc “

Ở trong “ bọc “ có tình là báu vật

Không hề rời, dù lắm lúc tử sinh…

 

Dọc đường đời, dẫu người lạ hay quen

Anh vẫn “ noái “ dịu dàng lời của Mẹ:

“ Con ơi con có tận cùng thất thế

Cũng không đổi màu, thay giọng nghe con! “

 

Yên lòng nghe em-vẫn thẳng con đường

Anh đi tới khổ đau hay hạnh phúc

Nietzsche đã từng đi tìm tuyệt đối

Dẫu biết rằng phải chạm nỗi cô đơn…

 

VanGogh cắt tai đâu phải chuyện thường

Bởi quặn lòng trước nỗi đau nhân thế

Anh đã từng mơ một ngày về Huế

Thả thuyền trôi ngược cõi mông mênh…

 

Anh có quên đâu giọng Huế của mình

Có cái túi thì kêu là cái “ bọc “

Ở trong “ bọc” anh tháng ngày lăn lóc

Kỷ vật tình,đâu có thể nào quên?

 

Trần Dzạ Lữ

Thống-Kê Vào Làng

Viet Nam 44.7% Viet Nam
United States of America 19.7% United States of America
China 12.4% China
Italy 8.7% Italy
Germany 6.6% Germany
Canada 2.1% Canada
Australia 1.1% Australia

Total:

84

Countries