"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Cuộc Đời Muôn Mặt

Khi tôi bước vào cuộc đời muôn mặt,
Như bốn mùa, tôi thay đổi sắc màu,
Như diễn viên đôi khi tôi đóng kịch,
Môi mỉm cười che dấu những niềm đau.

Tôi bất chợt gặp những người xa lạ,
Biết nói những lời lịch sự đầu môi,
Khi chia tay mỗi người về một ngã,
Tôi đã quên vừa gặp gỡ một người.

Thì ra tôi cũng vô tình, tệ bạc,
Trách chi người đời hờ hững anh ơi,
Giây phút ấy tôi là con người khác,
Soi bóng hình, tôi không phải là tôi.

Biết đỏng đảnh khi giận hờn ai đó,
Mang mùa Đông trên gương mặt lạnh lùng,
Trách chi người đời tầm thường ích kỷ,
Cửa tâm hồn chưa mở hết bao dung.

Biết dấu mình trong màu Hồng êm ái,
Của mùa Xuân hoa lá nở tưng bừng,
Dù nỗi buồn vẫn cùng tôi ở lại,
Dù áo phai màu, ngày tháng rưng rưng.

Lại cháy bỏng như mùa Hè khát vọng,
Những lợi danh dù biết chỉ bọt bèo,
Khi cánh buồm đã ra ngoài biển rộng,
Ngọn sóng nào mê mải cuốn tôi theo?

Tôi khoác cho mình sắc vàng yểu điệu,
Như gió chiều tôi cũng biết đong đưa,
Cuộc đời muôn mặt mà sao vẫn thiếu?
Ai đưa tôi về khi phố Thu mưa?

Tôi lãng mạn Thu vàng pha sắc đỏ,
Cho kẻ tình cờ gặp sẽ bâng khuâng,
Nhưng tình ấy chỉ là mây với gió,
Đôi khi tôi cũng là kẻ dối lòng.

Những vở kịch đời có yêu có ghét,
Có chanh chua và có cả thật thà,
Có van xin và có lòng kiêu hãnh,
Có đoạn tình và gắn bó thiết tha.

Tôi vẫn sống giữa cuộc đời muôn mặt,
Vẫn quặn đau trước cảnh ngộ cuộc đời,
Vẫn nghĩ về anh tâm hồn mơ mộng,
Những giây phút này tôi lại là tôi.

Nguyễn Thị Thanh Dương