Rồi Đây
Mưa đời thấm lạnh bờ vai
Dọc ngang đã mỏi hình hài rêu phong
Dường như héo nhạt hoa lòng
Trắng thêm kỷ niệm trên dòng phiếm du
Tro tàn, lửa tắt.Thâm u!
Mang mang viễn phố, đời như mộng dài
Thời gian hằn dấu tình phai
Đất xưa ẩn hiện trong, ngoài chân mây
Tấc lòng theo lá hoa bay
Cho đêm mộng tưởng về thay áo hồng
Về đâu ơi cánh phiêu bồng
Bốn mùa trầm tích lắng trong mộng tàn
Em, tôi và ánh trăng vàng
Đọng thành kỷ niệm trên bàn tay trơn
Là đông buốt áo vai sờn
Là mưa hiu hắt từng cơn gió lùa
Hỏi lòng còn chút mộng thừa
Hay thời gian đã sang mùa từ lâu
Suối mơ trôi lạc về đâu
Núi rừng hiu quạnh, vực sâu sương nhoà
Đêm mờ nhạt ánh sao xa
Đường khuya thăm thẳm, hương hoa lạc loài
Trăng soi màu lá tàn phai
Đời soi mặt lạ giữa ngày lưu vong
Buồn! Thôi, giữ kín trong lòng
Vui! Thì cứ gửi vào dòng hiện sinh
Lẽ nào ta mãi điêu linh
Rồi đây cũng sẽ bình minh ấm hồn!
Huy Văn