"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Cám-Ơn Mẹ

 

Con xin nguyện suốt-đời cám-ơn Mẹ

bao nhọc-nhằn, bao-nhiêu nỗi đớn-đau

Mẹ sớm-tối khuyên con luôn cố-gắng

để nên người hữu-dụng cho mai-sau.

 

Đâu ngờ rằng đời con bao vất-vả

cố-gắng nhiều, nhưng thất-bại, gian-nan.

cố ngoi-lên nhưng người đời nhấn xuống

không sân-si, nhưng vẫn cứ lầm-than.

 

Mẹ nuôi con bằng canh rau, khoai, sắn

bằng khổ-đau, bằng tình-tự quê-hương

bao năm tháng con lớn lên khó-nhọc

cùng núi-đồi, thung-lũng, với khe-truông.

 

Mẹ ru con bằng ca-dao muôn-thuở

đến bây-giờ còn nghe tiếng “à ơi…”

thương điệu “lý”, câu “hò” trong giấc ngủ

tiếng “ê-a” chen lẫn tiếng vui-cười.

 

Tuổi-trẻ của con, người-ta lợi-dụng

sắt-thép trao tay, rồi bảo tiến lên

con đã tiến lên, nửa đường ngã gục

chỉ thấy quanh mình mồ-mả không tên.

 

Cám-ơn Mẹ, Mẹ ơi!…cám-ơn Mẹ.

 

Hà-Việt-Hùng