"Làm trai sinh ở trên đời, nên giúp nạn lớn, lập công to, để tiếng thơm muôn đời, chứ sao chịu bo bo làm đầy-tớ người!" ** Lê Lợi **

 

Mẹ Ơi, Khổ Đến Bao Giờ?

(Tặng những Bà Mẹ Già vất vả cơ hàn Ở VN)

Mẹ ơi, khổ đến bao giờ?
Lưng còng, chân chậm, mắt mờ: chưa vui?
VN. ơi, Mẹ tôi ơi,
1 đời lận đận nổi trôi phận nghèo.
Chiến tranh, bom đạn dập vùi,
Đói cơm, rách áo, ngậm ngùi thở than.
Mẹ ơi, từ thuở 75,
Long đong,vất vả, cơ hàn hơn xưa.
Hột cơm đổi mấy nắng mưa,
Máu xương đổi chút muối dưa đỡ lòng.
Gánh,quang, khuya sớm, Hè, Đông,
Lệ đêm Mẹ chảy ròng ròng vì con.
Nghĩa tình cao ngất Thái Sơn,
Mỗi giọt máu,đổi chút cơm ngọt ngào.
Quê người thương Mẹ lòng đau,
Người gần gang tấc, ai nào xót xa?
47 triệu đô? một căn nhà!!!
Gánh rau oằn nặng Mẹ già mấy Đô???
Mồ hôi chảy xuống xác khô,
Mà trong cơ thể, máu hồ thành đen.
Gập ghềnh cao thấp bước run,
Tương lai nào nữa, vũng bùn tối tăm.
Tuổi đời hầu đã gần trăm,
Mà còn lận đận gập ghềnh thảm thương.
Mà còn dãi nắng dầm sương,
Trách ai hai chữ nhẹ tênh: Lạc Hồng.
Nhiễu điều phủ lấy giá gương.
Người trong một nước phải thương nhau cùng?
Tiền rừng, bạc biển cũng KHÔNG.
PHƯỚC cao, rộng tựa Núi Sông: chữ TÌNH.

PHX. Hoài Hương
18/8/2012