"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Với Đông Hà

 

Gió nhẹ vờn qua ngọn thông xanh
Lả lơi gọi mầm sim trên cành
Đồi cao biêng biếc ru thần thoại
Một dấu chân đơn dõi mông mênh...

Ta vốn vô ưu thả nụ cười
Giấu nỗi niềm lặng lẽ mua vui
Riêng mình gió biết tâm tư ấy
Kheo khéo xóa vội giọt thơ rơi...

Còn tìm nhau chăng, nắng rất nồng
Gió Lào đến sớm cháy thương mong?
Không đâu, kể từ trăng chết sững
Là đã tan rồi mộng riêng chung!

Mỗi mùa sim tím, kỷ niệm tìm
Vội gom lá nhớ đốt lãng quên
Thay màu áo kẻo quên tìm nhớ
Môi mắt Đông Hà, nhoi nhói tim!


Tương Giang