"Quân lính cốt hòa-thuận, không cốt đông; cốt tinh-nhuệ, không cốt nhiều. Người khéo thắng là thắng ở chỗ rất mềm-dẻo, chứ không lấy mạnh đè yếu, nhiều hiếp ít." ** Quang-Trung **

 

Tại Gió Cuối Mùa

Dù sao anh chỉ là người dưng,
Anh đến rồi đi như gió trăng,
Em vu vơ nhớ trăng và gió,
Không bao giờ em nhớ đến anh.

Đêm qua em đã thấy bóng trăng,
Trăng mùa Thu đẹp mà xa xăm,
Anh quyến rũ mà xa xôi quá,
Em mộng gần nên chẳng mộng anh.

Cho dù anh đã là người thân,
Tình cảm cho nhau hơn người dưng,
Quen nhau rồi thân nhau như thế,
Nhưng em chẳng vội gì yêu anh.

Em sợ đời chỉ là phù vân,
Lòng người và tình người mong manh,
Nếu anh yêu em và hứa hẹn,
Em chẳng tin có tình trăm năm.

Hôm nay gió bỗng sắt se buồn,
Gió mang hơi lạnh vào tâm hồn,
Anh ơi gió cuối mùa Thu đấy,
Có phải gió khóc mùa Thu tàn?

Vì sao em chợt thấy bâng khuâng?
Nhưng có lẽ không phải vì anh?
Gío chuyển mùa nào thì mặc gió,
Lòng em mùa nào mà cô đơn?

Sao em thao thức đến nửa đêm?
Sao em mơ một người để thương?
Tại gió đã len vào khung cửa,
Gío lạnh cuối mùa em nhớ anh.

Nguyễn Thị Thanh Dương