"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Bên Cầu Thuận Phước

 

Cầu ngút mắt bên tê làm răng thấy

Nụ cười em đây đẩy nắng cúc vàng

Đứng bên ni có một đời phiêu lãng

Mơ tóc bồng bay trong gió mang mang...

 

Có thương ai ta ôm dấu địa đàng

Về An Hải để nghe lòng cô quạnh

Cát Tiên Sa mênh mông...đâu nhặt nhạnh

Câu hát người Đà Nẵng điệu tình tang?

 

Chiều cố lý gọi chẳng thấy em sang

Ta lơ ngơ với bóng mình côi cút

Bốn mươi năm để một giờ ngập lụt

Nhớ nhung nào rình thăm thẳm, đa đoan?

 

Về chưa em, hỡi chiếc áo lụa vàng

Mong thấy lại... kịp đôi tà mộng mị?

Đời sấp ngửa tìm đâu ra ''nhị hỷ''? 

Hoàng hôn rồi, cầu Thuận Phước mưa đan...

 

Đứng bên ni ta chôn chân bàng hoàng

Như Từ Hải chết vì nhan sắc nọ

Ôi chiếc cầu rứa răng mà cứ rủ

Trái tim này lọ mọ giữa ngày câm?

 

Trần Dzạ Lữ