"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

 

Về Đâu…

 
Lâu lắm không về Cây số Bốn
xóm nghèo tưa rách mướp phận đời
chỗ hồi đó chôn nhau cắt rốn
phủi nghĩa tình chi lạ vậy trời!
 
Giả đò quên hay là quên thiệt
tới nỗi chi lạc tận Đông Đoài
e chừng giờ đỏ da thắm thịt
hổ ngươi hồi cơm độn sắn khoai!
 
Lạc chợ trôi sông từ dạo ấy
biền biệt ngàn xa dặm bể dâu
để người ở lại buồn xao xác
ngó vói trùng khơi sóng bạc đầu!
 
Nói rứa là chạnh lòng ly xứ
ai mô nỡ bỏ rớt quê nhà
giàn su su cằn khô mùa cũ
huống chi người ở kẻ đi xa!
 
Làm răng quên nổi đọt rau lang
nồi luộc su su dầm muối ớt
mẻ cá cơm rang chan mắm mặn
nồi khoai độn sắn gọi là cơm!
 
Gặp nhau chưa kịp chào đã hỏi
có chi ăn độn cho qua ngày
người hỏi chạnh buồn hơn người nói
rứa là ai buồn hơn ai đây!
 
Lâu lắm không về Cây số Bốn
là tại ngày xưa lạc hết rồi
người ở tình xưa dần cạn vốn
người đi đành bỏ vốn lẫn lời!
 
Xóm xưa giờ đã là Xóm lạ
người tận phương xa về chen nhau
đất trở mình đau khôn xiết ngạ
huống chi người không nhói nỗi đau!
 
Về chi để xót đời thương hải
ra đường ngó lạ hoắc người xa
bốn phương tám hướng tìm không thấy
chút xíu tình chan mặn hồi xưa!
 
Vậy thì về chỉ để thăm buồn
chớ còn chi nữa mà về thăm
bốn-mươi-năm chặng đường sầu muộn
thà ở xa mà nhớ còn hơn!!!
 
Trần Huy Sao