"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Ngược Đường Bay

 

Em nghĩ là anh đang ngược đường bay
Quê hương càng gần gũi em càng xa lăng lắc
Khi Saigon đang dần dần xuống thấp
Là lúc anh sững sờ…
Tay lạnh quá…
Thương nhớ ơi…

Em ngước mắt lên tìm một cánh chim trời
Mây xanh xao và nghênh ngang tàn nhẫn
Vội vã mang đi niềm vui rất thật
Những giây phút sum vầy
Huyễn hoặc tựa giấc mơ…

Có gì đâu mà cả hai cùng ngác ngơ
Khi anh tắt điện thoại là lúc em nhận ra mình nông nổi
Hương Giang đón anh với tất cả niềm bổi hổi
Soi bóng mình anh có thấy…
Sông Saigon sóng sánh trong mưa?

Đêm mất ngủ em lại có cớ đổ thừa
Tại ly cafe uống chung trước phòng cách ly rồi tạm biệt
Gã du tử chuyên ru tình nào hay biết
Có một người…mơ mộng…ngược đường bay!


Tương Giang