"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Lỡ Duyên Một Nụ Môi Cười

 

Lỡ duyên một nụ môi cười
Lỡ bàn tay nắm cuối trời sương sa
Đành thôi về với hiên nhà
Trầu cay điếng lưỡi xót xa tâm buồn!

Lỡ đời bước dưới mưa tuôn
Rơi từ kiếp trước lách luồn tới nay
Lời xưa muối mặn gừng cay
Trong thơ giờ cũng nhạt phai mất rồi!

Bềnh bồng loang gợn sóng trôi
Bàn tay nắm níu chơi vơi dặm trần
Sóng duềnh mắt lệ thanh tân
Nhạt nhòa dần biến hư không một người!

Còn riêng ta nửa nụ cười
Đem hong trong nắng xuân ngời an nhiên
Tròn vành một nụ thơ hiền
không gian lắng một chữ THIỀN uy nghi!

Huế 4/2/2015
Nguyên Tiêu