"Quân lính cốt hòa-thuận, không cốt đông; cốt tinh-nhuệ, không cốt nhiều. Người khéo thắng là thắng ở chỗ rất mềm-dẻo, chứ không lấy mạnh đè yếu, nhiều hiếp ít." ** Quang-Trung **

                   

                      Cám Ân Cha

 

                     Con vẫn biết bóng cha như bóng núi

                     Lặng lẽ nuôi con, lặng lẽ đau đời…

                     Ơn dưỡng dục làm sao mà quên nổi

                     Dù bây giờ con ngoài tuổi sáu mươi?

 

                     Vì cơm áo, cha lặng lẽ lên đồi

                     Nơi phố núi rất mù sương Đà Lạt

                     Ngày mẹ mất, cha không sao về kịp

                     Chỉ có con vuốt mắt mẹ mình thôi!

 

                     Khi trở lại, làm gà trống trong đời

                     Nuôi chúng con bằng tình cha lao khổ

                     Là nho sĩ ,nên không đành thất thố

                     Với ơn sâu nghĩa nặng chốn quê nhà…

 

                     Đâu ngờ rằng, một mùa xuân nở hoa

                     Cha âm thầm  ra đi, không trăn trối

                     Con chợt mồ côi cả cha lẫn mẹ

                     Ai chia lìa mình như rứa hở cha?

 

                     Mất cha rồi, sầu ngày tiếp tháng qua

                     Sự nghiệp ,công danh con đành bỏ dở

                     Phương –Nam-Hành ! Kẻ giang hồ lìa xứ

                     Chiều ba mươi gõ nón hát cuồng ca…

 

                     Ngoài sáu mươi, mới làm thơ cho cha

                     Con không khóc nhưng tim mình lệ ứa

                     Tìm đâu được  người kính yêu xưa nữa

                     Bóng núi tình, cha che chở đời con?

 

                    Trần Dzạ Lữ